Miếng dưa hấu không hạt.





  "Hiếu kotex. hiếu kotex.."

Thằng Quang Phong nhà ở ngõ gạo cạnh chợ Mơ, nó học cùng thằng này c2 ở Nguyễn Phong Sắc. Nó vừa chạy như con choi choi vừa gào lên vào mặt thằng này trong giờ ra chơi. Hồi này nhà nó có tivi, bố nó lái taxi, gia đình khá giả hơn hẳn, nhà thằng này không có, toàn phải xem ké nhà hàng xóm, xem ké nhà cô Hiền làm gội đầu. Thi thoảng thằng này nhòm vào xem trộm khi cửa chính đóng thì thấy cô vừa đang gội đầu vừa thì thầm gì đó vào tai ông khách rồi cười khúc khích. Tivi màu nhà cô bật oang oang.

 "Kotex là cái gì?..." 

Thằng này ngơ ngác gào với theo khi thằng Phong chạy vụt qua, nó nhỏ, lùn, trên trán có cái bớt nhìn kĩ như con chim phượng hoàng. Nó rất nhanh, thằng này luôn liên tưởng nó với mấy con khỉ tăng động. Thi thoảng nó thó tiền lái taxi của ông bố với tiền bán vải của bà bô. Hồi này mẹ nó bán vải may quần áo trong chợ mơ. Chợ cũ, chợ truyền thống rồi rủ thằng này đi chơi điện tử. Thằng này quý nó lắm.

 " hỏi con Ngân ý, hỏi con Ngân điii..."

 Nó như cơn gió, như một con sóc, nó chạy luôn có cảm giác cơ động và linh hoạt như bản năng của động vật, nó chạy nhảy chứ không phải kiểu chạy đua hay chạy đường trường. Nó nói vọng lại khi nhảy từ cái bậu lan can bằng gạch ngăn hành lang lớp học với hàng bạch đàn trước mặt. Cũng là mấy hàng cây đã cứu ông Cả 1 mạng.

 Một cái dấu hỏi to vc xuất hiện trong đầu, trend gì đây ta, thông điệp gì đây ta, ám hiệu gì đây ta. 

 Câu hỏi chỉ xuất hiện vài giây rồi thằng này cũng lao theo thằng Phong để chạy ra chơi đuổi bắt với lũ bạn.

 Quên đấy, hồi 2 đứa hay thó tiền đi chơi điện tử còn có 1 nhân vật nữa, thằng Dũng béo. Thằng này nợ mình 2k, mẹ nó là bà Dung bán hoa quả, chủ yếu là quýt nên là nó quỵt luôn 2k của thằng này. Ngày đấy thì là cả 1 gia tài.

 Thi thoảng thằng Dũng hay đi chơi đt cùng 2 đứa nhưng luôn là: " tao không có tiền, bao thì đi" . Duy có lần nó vay thằng này tiền và đéo trả luôn. Đòi mãi cứ khất lần. Đừng để tao gặp lại mày Dũng ạ, giờ gặp đâu đánh đấy.

 Quay trở lại sân trường rộng thênh thang với rất nhiều nhóm đang đu bám nối tay nhau ở mỗi cái cây. Cái trò đuổi bắt này còn gọi là chơi Đồ. Sẽ có 2 3 thằng đuổi những thằng còn lại, độ 6 7 thằng chạy. Thằng nào bị thằng đuổi chạm vào sẽ phải nối vào cái hàng kia bằng việc nắm tay.

 Thằng này bị chạm vào. Đứa phía sau thằng này mà thằng này phải nắm tay là Hiếu, cũng là Hiếu, nhưng là Quang Hiếu. Trịnh Quang Hiếu. Hiếu ái.

 Quang Hiếu nhà mặt phố Đại La, cách ngõ nhà thằng này vài nhà. Quang Hiêu đưa thằng này vào đời. Lần đầu tiên được xem porn chính là Quang Hiếu cho thằng này xem. Nó cho thằng này xem phim gladiator. 2 thằng dũng sĩ giác đấu mặc giáp ánh kim 1 tay cầm khiên 1 tay cầm kiếm. Đấy là trailer, đoạn phim quảng cáo, còn vào phim thì 2 anh võ sĩ giác đấu 6 8 múi này lại lôi nhau ra thông đít. Thằng Quang Hiếu này mới là thằng bị bê đê, không phải thằng này. 

 Không biết giờ nó lấy chồng chưa nhưng thằng này nhớ thằng Quang Hiếu không phải vì nó bê đê, mà vì buổi chơi đồ đó, thằng này đã kì thị và không nắm cả bàn tay nó. Thằng này nắm vào ngón cái của Quang Hiếu.

 Trong trò chơi Đồ này còn có một luật là có thể cứu đồng đội. Càng cứu được nhiều thì cuộc chơi càng kéo dài, dai dẳng đến vô tận. 

 Hàng dài mấy đứa nắm tay nhau uốn éo từ thân cái cây gần đó di chuyển về hướng có đứa chạy đến cứu, trước mặt thằng này lúc đó chỉ còn thằng đuổi đang canh, lúc này thằng Quang Phong đang lởn vởn ở vòng ngoài định bụng cứu thằng này ra khỏi con rắn người và thằng Hiếu bê đê thật.

 Cái cảm giác kì thị ngày đó nó chính là nỗi sợ với một điều mình không biết không hiểu.

 Thằng Quang Hiếu da nó trắng, nhà nó bán chăn ga gối đệm. Mấy thứ trắng trẻo thơm tho. Môi nó đỏ mắt nó to, tóc nó phây phây màu. Nó như con lai ý, nhưng nhìn nó kiểu bánh bèo chứ không đẹp trai bằng thằng này. Ngày này thằng này kì thị bọn bê đê ngang với bọn con gái.

 Thằng Quang Phong bắt được thời cơ khi thằng canh lơ là và chuyển ánh mắt về một hướng khác. Thằng này ở đầu con rắn cũng phối hợp cùng, đảo bước chân sang phía thằng đang canh để nó nghĩ sẽ có đứa phi sang phía đó cứu. Lúc này những đứa phía sau không có tầm quan sát nên hùa theo hướng di chuyển của thằng này. Khi thằng canh cũng bước di chuyển theo để chặn thì thằng này quay xe và chạy ngược về hướng ngược lại...

"Ái..."

 Thằng Quang Hiếu kêu lên thất thanh nhưng vãn kiểu bánh bèo.

 Ngón tay cái của nó bị vặn ngược lại do bàn tay thằng này vẫn đang nắm chặt và lao về hướng ngược lại. Thằng Quang Phong chạm tay vào tay thằng này rồi lại chạy vụt đi. Cái cảm giác có thứ trong tay thằng này đang nắm bị bẻ gãy. 

 Một cách vô tâm thằng này lao vụt đi, bàn tay buông ngón cái của thằng Quang Hiếu ra và biến vào sau hàng cây. Thằng Quang Phong cách thằng này 2 3 gốc cây với vẻ mặt đắc thằng, 2 thằng nhìn nhau hả hê.

 Thằng Quang Hiếu ngồi xụp xuống, buông tay đứa đằng sau ra để vồ lấy tay còn lại. Nó cúi mặt xuống úp mặt vào ngón cái. Những đứa phía sau vẫn chưa biết chuyện gì sảy ra.

 Thằng này đứng từ xa quan sát, chưa biết mình đã gây ra điều gì...


 Quang Hiếu ngồi im 1 lúc rồi mấy đứa bu vào. Nó bị sái tay. Mọi người đưa nó lên phòng y tế của khối giám hiệu. Thằng này quay trở lại lớp học sau đó ít phút khi hồi trống vang lên. 

 Không hề có sự áy náy, thằng này chỉ nghĩ về "Hiếu kotex ... hỏi con Ngân ý...".

 Tuổi thơ đôi khi là những ngây thơ đến ngô nghê, đến ác độc. Ngày đó những suy nghĩ về tội lỗi nó cứ mơ hồ.

 Mãi sau này, khi chớm dậy thì với những hoàn chỉnh về mặt tư duy, tâm hồn, thằng này mới biết cái tuổi thơ, cái búp măng non nó cũng gây tổn thương kinh khủng thế nào, có khi những tổn thương đó vĩnh viễn không bao giờ lành. Nhưng thằng này đã chữa lành, đã hàn gắn đã vá víu vụng về nhưng vẫn trọn vẹn. 

 Quay trở lại lớp học sau hồi trống vào tiết. Lúc này Hiếu Ái vẫn đang trên phòng y tế. Nghĩ nó sướng. Thằng này hỏi ngay con Ngân rỗ. Nó là tổ phó ngồi cạnh thằng này. Con này dậy thì sớm. Sau này mình mới biết. Lúc đó đéo biết gì, chỉ rình đi chơi đuổi bắt , trèo cây, bắn chun, lia ảnh. Còn lũ con gái thì đã tí tớn khám phá cơ thể rồi.

 " êu Ngân ơi, kotex là cái gì? "

Thằng này hỏi ngay theo gợi ý của thằng Quang Phong, chỉ sợ thằng Phong nó chơi đểu nói xâu gì mình mà không biêt. Nó mà chơi bẩn cái gì thì tao cạch mặt, đừng mơ tao tiếp tay tiêu tiền thó được của ông bà bô nữa nhé.

 Con Ngân mắt trợn lên rồi lườm 1 phát ngang mặt khi nó quay đầu về phía trước trong khi 2 con ngươi vẫn ném ánh mắt hắt hủi về phía thằng nay. Ngơ ngác lại ngơ ngác, thằng này không biết mình sai ở đâu.

" về mà hỏi mẹ ý..."

Ủa alo. Bạn không trả lời thì thôi, mắc gì lôi mẹ mình vào. 

Thằng này coi đó là dấu hiệu đặc biệt của khinh bỉ. Thằng này im mồm không hỏi nữa. Con Ngân ngày xưa thích mình lắm, thấy mình mượn bút đứa bên cạnh nó cũng hậm hực gắt gỏng kêu là đây có sao không dùng. Tao biết đéo đâu, mà sao bọn con gái cứ suốt ngày hậm hực khó chịu với mình thế, đến tận cả bây giờ đứa nào cũng hậm hực khó chịu ra mặt... mãi sau này mới biết vì sao. Thôi kệ.

 Cuối hành lang lớp học tầng 1, chỗ giao nhau của khối giám hiệu với khối học là 2 cái nhà vệ sinh. Qua 2 cái nhà vệ sinh là 1 khoảng trống ngăn cách với bức tường của trường. Sau bức tường là ngõ Tân Lạc với mấy bà bán quà vặt hay bán hàng cho lũ nhà giàu, mấy bà với đầu qua bán mấy món quà tuổi thơ. Bánh chả chấm tương ớt, lõi dứa ngâm muối ớt... nhiều lắm. 

 Cái khoảng trống đấy lại là cái đụn rác đốt, thằng này thi thoảng ra đó mót bút, nhặt mấy phần rời của mấy chiếc thiên long về ghép lại thành cái bút mới. Thằng này ngày đấy cũng suốt ngày mất bút để xin bà bô tiền mua bút rồi ra cái đụn này nhặt. Tiền xin thì để đọc truyện, chơi điện tử, xem porn rồi ăn vặt. 

 Tan học, mang những băn khoăn về thái độ của con Ngân, về câu nói của thằng Phong, tuyệt nhiên không nghĩ gì về ngón tay của thằng Quang Hiếu. Thằng này lại đi mót bút.

 Cách cái đụn đốt rác đấy chừng 4 5m có 1 cái thùng rác. Đang bước tung tăng và suy nghĩ về mấy cái ống phốc sẽ làm để mai bắn thằng Phong thì có 1 đứa con gái từ nhà vệ sinh đi ra, nó vứt 1 miếng gì đó ở cái vị trí thùng rác. Miếng đó rơi ra ngoài. 

 Thằng này vừa bới rác để nhặt mấy khúc bút gãy vụn cong queo vì nhiệt vừa ngó cái chỗ con bé kia vứt rác rồi tự hỏi : đéo hiểu sao mấy bà bán hàng ở đây đã bán dưa hấu từ bao giờ, mà thế đéo nào, miếng dưa hấu được gọt gọn gàng này lại không có hột...

Nhiều năm trôi qua, vật đổi sao rời, xã hội tiến bộ, công nghệ thông tin phát triển, ăn uống, dinh dưỡng cũng tốt hơn, thằng này cũng nhờ vậy mà thông minh hơn. Cuối cùng cũng biết kotex là gì cũng như biết ngày đó, thứ mình nhìn thấy con bé kia vứt ra không phải miếng dưa hấu không hạt. 

 Ghi chép về HN 1999

Đăng nhận xét

My Instagram

Copyright © tự nhiên tao viết. Designed by OddThemes