TÔI ĐÃ TỪNG BAY CAO HƠN MẶT TRỜI.

 

(ảnh cánh dù makalu và thằng này, không biết ai chụp)

 Ngày đó là quá khứ, cũng là hiện tại rồi cứ lẽo đẽo đến tận tương lai, 3 thì thời gian theo quy ước chỉ là những ảo ảnh. Cái cảm xúc của quá khứ chưa bao giờ mất đi, nó tiến hóa chậm chạp nhưng nguyên ven trong một bản thể là tập hợp của các hạt. Trong cái khoảng khắc đó thằng này nhận ra cái thứ dấu hiệu để biết bản thể của chính mình cũng đang tiến hóa.

 Thứ dấu hiệu là một vết cắt để tạo thành những vết sẹo ghi nhớ đến tận những kiếp đời xa xôi. Thằng này có nhiều vết sẹo lắm hoặc là thằng này đắm đuổi trong tất cả các dấu hiệu để thưởng ngoạn cái việc tiến hóa của bản thân, của riêng mình nhưng lại của chung tất cả, cũng lại chẳng thuộc về riêng một ai.

 Màn sương. Tại sao màn sương lại là dấu hiệu mạnh mẽ đến ám ảnh nhỉ, lý giải theo cách là kẻ yếu đuối hay kẻ mơ mộng thì nó cũng là cách để che mù đi các giác quan cơ bản nhưng ưu việt nhất của con người, như là nhìn, để nhường chỗ cho những bất ngờ đến gào thét xé lòng, đến vỡ òa, đến mức đéo có từ ngữ nào của các ngôn ngữ đương thời có thể miêu tả được. Chỉ có thể gọi đó là dấu hiệu cho sự tỉnh thức.

-   "Em đeo cái đồng hồ này vào đi, nó có la bàn. Giữ nguyên tay ở đây rồi bấm giữ nút này vài giây nó sẽ chỉ về hướng bắc, rồi nhìn bên phải của hướng bắc là hướng đông hoặc đông nam. Đấy ,bay về hướng đó."

 Anh Chuẩn vừa nói vừa đeo vào tay thằng này chiếc casio protrek của anh. Chiếc đồng hồ to uỵch tối tân, trông đầy nam tính, nó có màu nòng súng với các đường lồi chéo gắt dứt khoát. Ngày đó nhìn nó như 1 sản phẩm đến từ tương lai. Titanium là vật liệu chủ yếu cấu thành nên nó. Nó to, hầm hố nhưng lại nhẹ tênh. Thằng này thích nó đến nỗi cuối cùng nhờ anh đặt cho 1 chiếc và đeo đến tận bây giờ. Nó cũng là một phần của dấu hiệu. Thằng này hồi đấy nghĩ nó như đồng hồ của siêu nhân khi đeo vào là có thể triệu hồi robot thú đến để tương cứu.


(con casio protrek đến giờ vẫn đeo, chắc cũng ngót 8 năm rồi)

Trên đỉnh bàn cơ thuộc bán đảo sơn trà, vẫn là đỉnh bàn cờ trong cái ngày thằng này được anh chuẩn cho mượn con đồng hồ siêu nhân. Vào cái thời điểm này địa lý cũng chỉ là tương đối vì thời gian cũng vẫn là ảo ảnh. Nhưng đỉnh bàn cờ đã trở thành một thành tố được tổ hợp nên những kinh nghiệm để sự tiến hóa của các hạt 3d trong con người của thằng này được nâng cấp, được tiến dần tới số lượng hạt mà thượng đế quy ước cho mỗi lần giác ngộ. 

 Ngày khác đó trên đỉnh bàn cờ đó, trong màn sương mù dày đặc đó mà chỉ hạ thấp 1 200m độ cao lại thấy những vệt nắng dài màu mỡ tươi rói đang ôm ấp lóe sáng trên từng chiếc lá xanh biếc thành xanh ngát đượm vàng. Thứ xanh biếc được tưới nắng nó đẹp đẽ nao lòng bởi cái sắc vàng khỏe khoắn tươi vui nhảy nhót chứ không phải cái xanh biếc lạnh lẽo. Thứ xanh biếc chìm trong khối sương mù mà vài km khoảng cách mới thấy rõ được nó lại như một khóm bông lụa trắng phau ngập ngừng ôm trọn đỉnh núi.

 Vậy là trong cái màn sương đặc quánh mù mờ ngày đó tại đỉnh bàn cờ đó, thằng này biết được cái sự khác biệt tận tầm bản chất của xanh biếc ngậm sương và xanh ngát đượm nắng. Những dấu hiệu đó được ghi chép và lưu giữ phát triển liên tục đến tận lúc từng chữ được gõ ra mà không cần phai chờ đợi, cũng chẳng cần phải nắn nót hay moi móc từ sâu thẳm kí ức của thằng này.

 Tung mình đối đầu với cơn gió mạnh mẽ trong màn sương ngày hôm đó, thằng này như chưa bao giờ phải sợ hãi trước những điều không biết hay chưa biết đang chờ đợi, là một trong những cấm kị của môn thể thao mạo hiểm này. Thằng này luôn có những trực giác để biết điều sắp đến luôn luôn và mãi mãi là những thứ kì diệu mà thôi. Cái bản năng để cảm nhận sự giác ngộ, sự tỉnh thức, hay đơn giản là cái hạnh phúc nơi thằng này sẽ luôn có được trước khi nó sảy ra.

 Chỉ có vài ba phi công mà thằng này không nhớ rõ bay cùng ngày hôm đó. Tất cả những kí ức chỉ còn dồn vào 1 vài khoảng khắc hằn sâu đến từng tế bào , đến từng A D N mà có lẽ nếu thằng này có con thì nó sẽ tự nhiên biết được sự kì diệu đó thông qua dòng máu đang chảy cùng bên trong, Chẳng có bất cứ ấn tượng nào về bất cứ điều gì khác ngoài những cảm xúc đó. Nó đó, cái dấu hiệu mà thằng này nhắc đến.

 Màn sương bao trùm toàn bộ thân thể thằng này cùng cánh dù Trang-o xc, con dù thi đấu cấp D, cấp dù thi đấu chuyên nghiệp, được thừa kế từ ông bố vợ hờ Thằng tẩy ngày nào. Sau lần chết hụt cũng ở đây dạo trước thằng này quyết định rút kinh nghiệm nên chọn Trang-o để phá gió, để không có sự chơi ngu nào được lặp lại thêm một lần nữa.

 Thế mà với cơn gió mạnh mẽ và nặng nề. Nói là nặng nề vì cơn gió này đậm đặc hơi sương, thứ vật chất từ các tinh thể nước chưa đạt đủ điều kiện cô đặc và nhiệt độ để rơi xuống, nhưng cái bố cục mang tính tinh thể lại dày đặc với các khoảng cách đủ để tạo nên các khúc xạ liên tục che kín tầm nhìn trong không gian. Cơn gió cũng mạnh, nhưng đi cùng với sức nặng của độ ẩm nó lại mạnh hơn. 


(Vẫn không chiến thắng được tốc độ của Trang-o XC.)


 Cách cánh dù chiến đấu với cơn gió cũng là một trải nghiệm rất hình tượng. Gọi là trạng thái mắc võng. Trong những giây phút đầu của việc cất cánh, người phi công và cánh dù (cụ thể ở đây là thằng này) trong không trung, không tiến không lùi, không lên không xuống. Bất cứ ai có tư duy về vật lý sẽ cảm nhận được trạng thái này. Lúc này thằng này và cánh dù đang cách điểm cất cánh chỉ khoảng độ 3 4m độ cao và khoảng cách. Mặc dù chỉ 3 4m thôi nhưng nó đã sang 1 thế giới khác mất rồi, như kiểu thế giới song song, hoặc đang trong cái điểm trung gian trước khi bước sang 1 thế giới khác. Ở vị trí này, thằng này vẫn nghe được tiếng nói quá đỗi gần gũi của anh chuẩn.

-    "GIữ nguyên hướng nhé, đi thẳng nhé, có nhìn thấy la bàn không, bấm đồng hồ xem đang bay hướng nào nhé. Anh không nhìn thấy em nữa rồi."

 Anh chuẩn nói rất to vì anh không nhìn thấy thằng này, và thằng này cũng chẳng nhìn thấy anh, dù cả 2 anh em chỉ cách nhau có 2 bước nhảy bật. Chỉ biết có tiếng nói vọng từ sau lưng, chỉ thấy tiếng nói phát ra từ cái màn trắng đều đặn mà mát mặt, có trợn to mắt lên cho cơn gió đẫm nước tạt vào cũng chẳng thể nhìn tỏ được , cái màn trắng ướt át này không hề biến đổi theo thời gian hay khoảng cách, ít nhất là trên 3m khoảng cách.

 Không có sự luống cuống hay sợ sệt nào, thằng này vẫn luôn thế. Tất cả những tính toán như luôn có sẵn trở thành phản xạ chẳng cần miêu tả hay đặt tên. Thằng này ung dung MẮC VÕNG và chờ đợi. Sự chờ đợi chưa đủ để hào hứng, chỉ biết rằng điều sắp đến là điều sẽ đến, cũng chẳng đủ để biết điều sắp đến là điều nào, lòng tin hay sư ngu dốt, tất cả đều là những trải nghiệm mà ở tầng lớp nhận thức của con người luôn khao khát trải qua một cách tự nhiên nhất.

Trong cái màn sương đó chẳng biết là đang tiến hay lùi. Cái nhận thức về tốc độ và sự di chuyển đến từ việc giảm âm lượng của anh Chuẩn và cũng ở cái cảm không biết xuất phát từ giác quan nào. Chỉ biết rằng sau vài phút mắc võng thằng này bắt đầu di chuyển theo hướng đi lên và đi xa ra khỏi điểm cất cánh. Màn sương vẫn ở đó.

 Phải nói là thằng phi công và cánh dù vẫn ở đó thì đúng hơn vì vốn dĩ yếu tố con người mang tính di biến còn màn sương thì mang tính bất biến trong cái không gian và thời gian mang tính ảo ảnh này. Và vì có tính di biến nên việc ở đó hay ở kia, cố định hay di chuyển chỉ được phép gán cho một vật thể tách rời mang tính chất thời điểm.

 Cô độc lang thang trong màn sương đó khi anh Chuẩn đã không còn nói gì nữa. Việc anh Chuẩn không nói nữa vì có thể anh cũng biết và cũng đã từng trải qua những điều kiện và hoàn cảnh tương đồng theo một cách nào đó với thằng này. Anh im lặng để cả 2 thưởng thức cái sự đã rồi này. Để cho màn sương trả lời hay để cho nhân cách trả lời. Có phải là sự im lặng của anh là để chờ đợi tiếng hô hét cầu cứu, hay tiếng hô hào hứng khởi hay không thì đó vẫn là trải nghiệm của từng con người cá biệt, nhưng cuối cùng lại vẫn cứ phải hòa vào dòng cảm xúc chung của nhân loại, của con người và của đấng tạo hóa. Cái đấng đã tạo ra cảm xúc nơi con người rồi lại nhận ra nó là cảm xúc của chính đấng.

 Màn sương bỗng sáng dần lên từng phút khi thằng này tưởng như mình vẫn tiếp túc mắc võng. Hóa ra thằng này vẫn đang đi lên. Là đi lên cao theo cái tốc độ của con thang máy hạng sang nhất thế giới. Chiếc thang máy được tao ra bởi ngọn núi, khu rừng và bở biển, bởi cái cách mặt trời mọc, bởi cái vòng quay của cả quả địa cầu. Với cái buồng thang tạo ra bởi cánh dù, con người và thượng đế.

 Chiếc thang máy này là công cụ để di chuyển cho thân xác hữu hạn và trí tuế tham lam vô hạn đi lên, để vơ vét thưởng ngoạn những trầm trồ no nê phè phỡn để góp nhặt những cảm xúc để rồi dần dần trở về nguyên sơ hình hài của thượng đế. Trở về và trở thành những hạnh phúc tuyệt đối. Nhưng trước khi trở về thì phải vô tình, phải tự nhiên, phải đón chờ không chủ đích tất cả, là tất cả theo cách suy nghĩ của từng con người một. Đủ đầy tất cả mới có thể trở về, là trở về để tồn tại vĩnh cữu trong tất cả các hành trình. 

 Màn sương mờ dần rồi thay thế bằng tấm vải bầu trời phủ kín tầm mắt lại trong vắt xanh xao lộ ra, những vẩn sương ở đoạn này như phe phẩy rồi biến tan những xúc tu nhỏ vào hư vô, những xúc tu bám bíu vào màn sương mà chẳng nhìn được rõ phần đầu cuối, chỉ như những làn khói bị vẩy tay tan ra một chút ở phía ngoài, trong khi nó vẫn thuộc về khối trắng phau khổng lồ vô định hình không thể bị phá hủy ở phía dưới. 

 Cái khung cảnh bị giới hạn bởi đám sương mù đã tạo thành 1 tấm nền lổn nhổn trắng nhấp nhô ở dưới chân và phía sau lưng của thằng này, lúc này nó trở thành một tầng mây, hay một nền mây nhỉ, có thể gọi là một cánh đồng mây, một thảo nguyên mây, hoặc chỉ cần gọi nó cái thứ ở dưới chân thằng này là cái đám mây. Ở đấy. nơi ranh giới cuối cùng giao nhau với bầu trời đang xanh đều bỗng nhạt dần ở điểm giao cắt thì bỗng xuất hiện một tia sáng. Tia sáng như hắt lên từ phía dưới, chứ không phải từ bên trên, cũng chẳng phải từ phía đối diện. Là tia sáng chiếu lên từ phía dưới.


(ảnh này mình cop trên mạng vì mình không thường quay chụp khi bay, làm đéo có tiền mua thiết bị, nhưng nó còn đẹp hơn thế này)

 Tia sáng là một rẻ quạt khổng lồ lại nằm trọn trong một gang tay bởi nó chỉ đủ thu gọn lại từ khoảng cách của mắt đến cánh tay. Thằng này đưa bàn tay ra theo hình chữ L nằm ngang để giả làm một nửa của chiếc khung ảnh tưởng tượng, trong khi tay còn lại vẫn neo giữ những sợi dây lái của cánh dù đang chao đảo nhốn nháo như kiểu đang vội vã đang hối thúc thằng người rằng

"kìa kìa, thằng người , mày có thấy điều tao đang thấy không, đó có phải là dấu hiệu không, là dấu hiệu đấy, tao là cánh dù duy nhất có thể tiến hóa, vì tao chìm đắm trong tri thức, trong sự giác ngộ của nhận thức, trong sự tỉnh thức. Tao là cánh dù thành tinh của phật tổ, là ngọn giáo đã giúp cho đức Giesukito được có cơ hội để tái sinh và cứu rỗi, tao có thể thành mày, thành hạt, trở thành thượng đế, tao có thể sáng tạo, tao có thể kiến trúc... và này nhìn cùng tao đi, chúng ta đang cưỡi trên mây và nhìn thấy mặt trời này, ở đây chỉ có tao , có mày, có mây có mặt trời, toàn là những điều bất diệt."

 Thằng này đã được ghi chép lại sự tiến gần hơn với thượng đế, với đấng tạo hóa như vậy đấy. Có thể ai đó cũng từng nhìn thấy những điều tương tự trong đời, nhưng mỗi con người, mỗi đám hạt giác ngộ riêng biệt lại lựa chọn những cảm xúc hoàn toàn cá biệt. Chẳng có gì lớn lao như giải cứu thế giới hay những phát minh cho toàn nhân loại, thằng này chọn cách giải cứu cho những ngờ vực về sự tồn tại của bản thân từ những điều nhỏ bé trong khoảng thơi gian vốn dĩ là ảo ảnh và trong khoảng không gian lại cao hơn cả mặt trời.

 Thằng này đã nhận ra bản thân mình cùng lúc với đấng tạo hóa.














 

 

Đăng nhận xét

My Instagram

Copyright © tự nhiên tao viết. Designed by OddThemes