HAI VỊ KHÁCH


 Cỏ dưới sân đã mọc cao quá mặt ghế băng, ghế nứt nẻ lộ thân đinh gỉ, con phố nổi tiếng nhất Tả Van lại vắng quá tiếng người ngoại quốc, chỉ lưa thưa mấy tiếng người Giáy í ới trẻ con rồi lại ào lên tiếng rú ga xe của mấy cậu thanh niên người Mông.

  Đốt thêm mấy nhánh củi quế trong cái chảo sắt kê 3 chân gỗ cũng quế. Mùi gỗ quế cháy phảng phất không át nổi cái khói đục xè mắt. Gió lùa qua khoang cửa thông ra cái sân trải sỏi, nhẽ ra ở mảnh sân này đã là một bụi tre to lớn được tính toán từ dạo đầu năm. Thay vào đó chỉ là những viên cuội suối bạc mặt thiếu bóng chân người bước qua.

Lạnh thế!

 Chàng trai loay hoay với thanh củi đang cháy nhom nhem chưa đủ lửa, mấy mẩu giấy mồi rời rạc tung tro bay lẫn vào trong làn khói nửa trắng nửa xanh. Phía ngoài trời mưa phùn lất phất xuyên qua đám sương mờ có màu giống với màu khói. Chàng trai mặc kệ cho mẩu giấy mồi đang cháy lóng ngóng không đúng mục đích rồi chớm tàn, bước ra phía cánh cửa khuôn gỗ phủ lớp nhựa mái dập sóng trong suốt để khép lại. Lớp vải nhuộm củ rừng của chị Lan được phủ xuống, che lấp cả âm thanh tưởng tượng từ những bóng hình lấp lóa di chuyển ngang qua ô cửa .

  Trước khi quay trở lại cạnh bên cái chảo sắt , cậu trai trẻ với tay bật chiếc bóng điện lờ mờ phía trên chiếc bàn băng dày cộm bằng gỗ pơ mu quý hiếm với chi chít vết bào mòn của cả con người lẫn thời gian. Ánh sáng ấm áp của chiếc đèn tỏa ra khúc xạ vào lớp giấy bồi trắng tạo nên thứ ánh sáng ấm và mềm, lại soi một ô tròn bằng chiếc mâm rõ nét lên mặt bàn nhám xước.

- Mưa này cũng nhỏ thôi nhưng hơi bẩn anh ạ, chiều tạnh rồi mình đi loanh quanh tiếp nhé anh?

Ngồi ở mép của chiếc ghế băng bên phía đối diện, một cô gái nhỏ xíu với chiếc gọng kính to đùng che gần hết khuôn mặt. Tóc cô dài kéo qua ngực được phủ chiếc mũ của cái áo hoodie màu đỏ cùng với chiếc áo phao vải chịu nước không cài khóa màu vàng ghi mặc bên ngoài. Cô gái nói với anh người yêu khi vẫn đang lúi húi chăm chú nhìn vào màn hình bé tí đang sáng lên và chiếu màu xanh dương nửa khuôn mặt, đôi ba lớp khói tàn từ những mẩu gỗ quế cháy ưỡn ẹo leo lắt phủ qua đầu cô. Cô gái kệ chẳng buồn phẩy tay.

Chàng trai quay trở lại với mấy mẩu củi nhỏ hơn, khi mấy cánh cửa đã kín gió rồi ngó nghiêng mấy chỗ khúc gỗ quế cháy dở vẫn còn đang hồng hào. Cậu dí mảu củi nhỏ vào phần hồng nhất lại phồng má lên thổi phù phù. Miếng giấy chưa cháy hết trốn ở đâu nãy giờ bống ồ lên sáng ôm cả khúc gỗ quế, cộng hưởng vào nhau làm mảu củi nhỏ trên tay cậu tí tách cháy với theo.

- Ừ!

Cậu thở dài một hơi không ra tiếng rồi trả lời cô người yêu. Đơm thêm nước trà từ cái tích ngô nghê với cái quai tân thời vào chiếc cốc sứ của cô người yêu thêm đầy quá nửa.

- Em muốn đến chỗ này chụp ảnh , bọn bạn em bảo chỗ này đẹp lắm.

 Quay ra nhìn cô người yêu vẫn đắm đuối vào cái màn hình xanh chưa lọc ánh sáng, bỗng cậu mỉm cười khe khẽ, tiếng thở dài của cậu như có ý nghĩa hơn là vì chán. Như kiểu nhẹ nhàng quá chứ nào phải thất vọng. Nhíu nhíu cặp mắt long lanh hấp háy ánh lửa như đang thêm phần nung nấu điều gì cậu lại mỉm cười thêm một lần nữa rồi khẽ khàng nói với cô gái:

Chiều mà mưa mau hơn thì mình ở nhà nhé. Chúng mình đi chợ quanh đây rồi nấu gì đấy ăn, hay là làm tí rượu rồi bật nhạc chill . Ở đây chẳng có ai cả, có mỗi hai đứa mình mà nếu có người thì nó ấm cúng hơn hẳn, anh thấy mình như một gia đình người giáy ý, nhưng chill hơn. Hay thử 1 hôm ở nhà cả ngày đi, chứ đi mãi rồi, chụp nhiều ảnh sau chia tay mất công xóa.

Cô gái ngẩng mặt lên, ánh xanh đổi hướng chiếu vào chiếc cằm xinh xinh, lại đổ bóng lên khuôn mặt nơi chiếc mũi cao bỗng sáng hơn tất cả. Cô gái nhìn chàng trai, lại xoay con mắt to tròn sau cặp kính ra điều đang tính toán. Cô chu mỏ lộ ra cái má núm sâu hoắm dễ thương kèm theo cái nhíu mày rồi gật gù ra vẻ bí ẩn, kiểu đoán được điều gì , chỉ thiếu điều xoa xoa cái cằm nếu có râu sẽ giống như tìm ra đáp án của các thám tử trên phim ảnh.

- Nhưng phải ăn nhiều thịt cơ.

Nũng nịu cô chu mỏ nói, kiểu đồng ý kì lạ của phái nữ khi cứ phải thêm điều kiện cho những đáp án không được nói ra. Cô gái đồng ý vì biết cũng lâu rồi hai người chẳng nói chuyện với nhau, dù có đi cùng nhau, nhưng là đi rồi lại đi, rồi làm những điều như tất cả các cặp đôi khác đều làm, là ăn uống ngoài quán xá, là cười đùa, là giân dỗi rồi lại im lặng. Có thể cô gái với bản năng và cảm xúc có sẵn nhận ra thứ cần thay đổi, chậm hơn và chân thành hơn là những bức ảnh chụp chỉ để cho thiên hạ thả tim rồi haha.

Thịt đang rẻ , anh mua cho em cả cân, thích nướng thích luộc thích làm gì cũng được, dưới bếp đủ cả ,không thiếu thiết bị gì.

 - Em thích uống rượu mận cơ . Thấy mấy anh chị ở A phủ kêu rượu mận ngon , ngọt uống không say, em sợ say lắm, lại giận dỗi chia tay đấy, hí hí

 - Để lát anh sang hỏi nhà đối diện, hình như cũng có, nhưng anh không sợ em chia tay đâu, em chia tay mãi có được đâu.

 - Được rồi nhớ mồm đấy, để tối em trổ tài nấu ăn rồi so rượu với anh.

  Cậu trai trẻ bước sang ngồi bên cạnh người yêu mình, kệ cho cái chảo với mấy khúc gỗ quế bơ vơ lang thang cháy. Chiếc điện thoại sáng xanh tắt ngấm từ bao giờ, nó chẳng sáng bằng cái ánh lửa lóe lên trong đôi mắt của anh trai trẻ.

 Cậu vòng 1 tay qua chiếc eo thon thả nhưng lại dày áo để ôm hờ. Gió đã không còn vào phía trong nhà được nữa làm cho những đám khói tàn lơ đãng trôi thằng lên mái nhà tối bí ẩn , di chuyển qua ánh đèn soi những làn khói như tạc , như có thể chạm vào rồi quấn lên cổ cô người yêu như một dải lụa che hờ hững những nụ hôn vốn đã quá quen thuộc nay bỗng mới mẻ và ngọt ngào kì lạ.

 

  

 


Đăng nhận xét

My Instagram

Copyright © tự nhiên tao viết. Designed by OddThemes