THƯ TẠM BIỆT.
Bố của Mướp tháng 10 14, 2021 0
Đặt vội chiếc vé trở về nơi chôn nhau cắt rốn. Có vẻ như cái sự nuối tiếc nhẹ nhàng như lời từ chối cảm thông từ mối tình dang dở, chỉ có dang dở mới tạo ra những ràng buộc bởi các cảm xúc trở thành một phần giác quan.
Cơn mưa vẫn rả rích suốt 6 ngày liền để rồi chán nản khi cái u tịch chỉ mang đến những nỗi buồn man mác mà lại cứ thênh thang, như thảo nguyên chạy mãi đến tận mép biển cả rồi sa mạc rồi lại hụt hẫng vì vẫn còn phải đi tiếp đến cuối đường chân trời.
Nhìn lại thật khủng khiếp, khi chỉ vài nhúm cảm xúc mới chớm chuyển hóa phải bước qua cả một núi thời gian. Chớp mắt hóa tan vào những nếp nhăn đang mon men lấp đi nụ cười cứ tưởng vẫn còn tỏa sáng.
Tiếng lục đục của những hạt mưa vô tri lại như những tiếng đếm ,dần trở thành thói quen khi cộng hưởng với những điệu nhảy tanh tách của phím bấm, lúc nhanh, lúc chậm.
Tiếng mưa liên tục không ngừng dần như một phần gắn liền của mọi cảm xúc đến và đi và hóa hiện thành những chữ cái được tạo ra vốn vẫn chỉ là những nguyên lý, định luật sinh diệt của tự nhiên.
Ngày mai, khi bình minh ló rạng, vẫn hơi thở đấy, vẫn sự già héo bởi tham lam đấy, lại đi về nơi gọi là trở về để rồi lại lang thang tiếp trong cuộc du hành của tâm hồn.
Tiếc là, chưa biết những cảm xúc nơi con người mới quen, những suy tư mới chớm cảm nhận còn chưa tỏ ,những sâu thẳm cồn cào của kiếp người cũng là thân xác đấy còn chưa kịp thấy ấm, những vết chai, hay chỉ là cái ôm từ biệt.
Thằng này chọn cách hụt hẫng để ra đi, chẳng rào trước, chỉ là cứ đi nhanh để để lại cái vấn vương viễn tưởng như đạo diễn ra bối cảnh diễn biến cảm xúc một chiều.
Tạm biệt "trại sáng tác tâm thần" nhà máy mía đường LAM SƠN, THỌ XUÂN – THANH HÓA.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Đăng nhận xét