CHUYỆN CHƠI NGU : PHẦN III - CHUYỆN THỨ 2



Đây cũng là chuyện mà mình muốn kể ở PHẦN I. Nhưng lại trở thành câu chuyện thứ 2 mà mình đề cấp đến ở PHẦN II. Đành vậy, nhét vào PHẦN III cho nó tròn chuyện.
Chuyện này khá kịch tích và có những màn action cân não ở tầm cao, rất cao, vượt qua cả ngon tháp sóng VOV trên đỉnh Sơn Trà.
Bắt đầu nhé.
Gió đang giảm dần, độ cao đang bị mất, con hàng vẫn rất chậm chạp nhưng lại đang hạ nhanh hơn tốc độ tiến. Tôi nghiêng người hết cỡ về phía tay phải , chỉ cách khoảng vài ba mét là chạm ngọn cây. Lúc này độ cao của tôi cách điểm cất cánh khoảng gần trăm m.
Mong muốn ngay lúc này là vớt vát tý gió biển đang thổi một cách hời hợt . Chẳng bù cho pha cất cánh hoành tráng. Pha cất cánh hàn lâm của đám chuột bạch chúng tôi ngày đó.
Lúc cất cánh gió khá to, mặc cho anh Bang Chủ khuyên từ từ, tôi đã nhanh hơn sự cẩn trọng của anh khi lao ra và bay lên một cách đẹp măt. Chắc anh vẫn tự hào về đệ tử của mình trong pha đó .Cho đến khi…
Ngày đó, với những điểm bay mới, hay đầu mỗi chuyến bay đều có 1 số ít các phi công được chọn lọc kĩ càng về nhan sắc, tài năng và khả năng nhậu nhẹt để test gió, test vùng ven tu ri, gió quẩn, bắp bồ.. vv . Và một số trường hợp khác mà ngày đấy ít người gặp phải.
Tôi là một trong số các con chuột đó. Hiếu chiến, ngông cuồng, nhưng vui vẻ và đẹp trai. Tôi hội tụ đầy đủ các yếu tố để trở thành 1 con chuột bạch hào sàng nhất.
Chuyện cũ, người nhớ người không. Tự nâng bi bản thân đâu có lỗi gì. Nhưng công nhận là ngày đấy tôi thấy yêu bản thân mình lắm. Bây giờ hơi khác, vẫn yêu nhưng già hơn.
Con hàng mình cưỡi ngày đấy được gọi là con dù CẮT TIỀN DUYÊN mượn của vợ chồng anh Tuấn Lé với chị Hoa già trong sì gòn. Con hàng này là sự thèm khát của khá nhiều các chị em chơi dù lượn lúc bấy giờ. Có truyền thuyết kể rằng chỉ cần bay con hàng này là mấy chị em ế ẩm ,mốc meo sẽ sớm kiếm được phi công của đời mình. Phi công già hay trẻ đều được, miễn lái được là được.
Con hàng này chậm , chắc chắn, từ tốn và đặc biệt là không phải điều khiển nhiều. Nghe giống tố chất của mấy ông chồng bạc nhược. Hóa ra truyền thuyết cũng là 1 phần được hư cấu lên từ hiện thực phũ phàng.
Con hàng này không có speedbar, 1 loại công cụ để tăng(là giảm, nhiều năm rồi bị quên, bị ngu, hihi nhưng mình vẫn giữ nguyên văn, như tiến trình lưu giữ và chuyển hóa kiến thức) góc tấn, khiến tốc độ nhanh hơn, Trong thi đấu hay trong một số trường hợp, chỉ cần tăng tốc độ lên thêm 1 2 đơn vị nhỏ cũng đủ để chiến thằng. Có thể là chiến thằng người khác, cũng có thể chiến thằng nguy hiểm. Mặc dù biết con hàng thiếu xót khả năng này nhưng tôi vẫn cưỡi em nó vì trước khi biết con hàng này tôi đã chiến thắng chính bản thân mình rồi....
Quay trở lại với pha vớt gió khi cà vách. Mượn lực nâng của luồng gió ít ỏi khi thổi vào vách. Nguyên lý là càng sát vách dựng đứng thì lực nâng sẽ càng mạnh hơn, đấy là với điều kiện có gió. Gió yếu thì mắc cây, lao vào vách, còn với gió to thì như đi thang máy tốc độ cao. Cũng là lý do mà tôi cách ngọn cây vài ba m.
“Hình như gió đang lên đấy HIếu Trọng”. Giọng Bang Chủ vang lên trong chiếc bộ đàm đi mượn của anh Minh Béo. Anh Minh Béo chơi dù sau tôi 1 2 khóa gì đó. Anh chơi nhiều món khác nhưng chưa đủ đô nên chuyển sang món nay. 1 năm anh bay 1 chuyến. Anh có rất nhiều cái hay và liên quan nhưng tôi không dám kể.
Như chuyện anh ngáy to vc to. Hết hồn chim én. Phải nói là vang 1 vùng trời.
Rồi cả mấy chuyện thực sự tôi cũng không thể kể ra ở đây như chuyện anh chửi nhau với anh Cường VOV…vv.
Không có những kĩ niệm đấy thì thực sự cuộc chơi mất rất nhiều cảm xúc. Nếu các anh đọc được thì hãy thông cảm cho thằng em chân thành và tôn trọng quá khứ này nhé. Nếu đồng ý thì donate cho thằng em ít bánh kẹo, dăm ba chỉ vàng. Em hứa giữ kín những chuyện khác nữa.
Quay lại với các pha soaring cà vách khi nãy.
Khi tiếng của anh Bang Chủ cất lên, cũng đồng thời là dòng tư duy chạy xẹt qua não bộ của tôi. Tôi hành động theo bản năng cùng lúc với sự hướng dẫn và khích lệ của Bang Chủ: “em cà vào sát vách thêm chút nữa đi, lấy lại độ cao được đó”.
Tất cả mọi thứ đều diễn ra cùng một lúc…
Bang Chủ - Bản Thân - Cơn Gió.
Nhân Hòa - Địa Lợi - Thiên Thời.
Mỗi tội thời này đúng là tới mạnh, to, dữ dội. Cản không kịp.
Gió GUST, một cơn gió mạnh mẽ và bất ngờ. Nó mạnh hơn mong đợi quá nhiều. Mạnh hơn và nhanh con hàng tôi đang cưỡi vài lần. Tốc độ gió lúc này là cao hơn tốc độ tiến của dù.
Một con hàng bạc nhược không có khả năng nâng cấp , không thể tiến bộ. Tôi được đưa lên trời trong vài giây đồng hồ với tốc độ chóng mặt. Khoảng gần 200m trong chưa đầy 20s. Tính ra là khoảng 10m/s .Nói mạnh mồm 1 tý chứ mình cũng không rõ chính xác con số, toàn bốc thuốc ra cho nó có dẫn chứng cụ thể. Anh chị em nhìn vào cho vui vẻ, không nên so đo.
Sau khi đi thang máy tốc độ cao thì lúc này vị trí tôi và cánh dù đang vượt lên trên đỉnh tháp sóng VOV ở Sơn Trà rồi. Mọi người ở dưới chưa có ai cất cánh thêm được vì gió quá to. Thực sự to.
Anh Hùng Cấn còn đạp speedbar lòi cả kèn, còn lơ lửng chục phút không tiến được mãi sau đó mà. Hình như sau pha đạp speedbar đó bệnh xương, cột sống của anh Hùng Cấn cũng nặng hơn thì phải. Ai bảo đú với chuột bạch. Nghe bảo vụ bị xương cột sống của anh là do vợ đánh. Đến giờ thông tin này chưa được xác minh.
Lúc này bộ đàm vang lên 1 số tiếng nói mà tôi không nhớ rõ nội dung. Chắc là những tiếng hướng dẫn xử lý tình huông. Những hướng dẫn mà tôi đã thuần thục từ rất lâu rồi nên nghe như tiếng nói của chính mình.
“ cụp tai voi. Cụp tai voi”
“quay số 8 , quay số 8”
Cụp tai voi là kéo 1 nhóm dây trên dù để khiến cho 2 tai dù cụp vào , mục đích là giảm tiết diện chịu áp lực của gió. Giúp cho dù không bị đẩy đi xa trong trường hợp gió to.
Quay số 8 là việc để hạ cánh theo hình số 8. Chỗ này mình ngại giải thích quá. Thôi bỏ qua nhé.
Đại khái là cái con hàng CẮT TIỀN DUYÊN yếu sinh lý này khi thực hiện các việc trên không hiệu quả. Vì yếu sinh lý rồi nên cũng chẳng còn gì để nói thêm. Đồ BẤT LỰC.
Độ cao mỗi lúc 1 cao cho đến khi hết lực lift, là lực nâng lên. Thì sẽ vào vùng gió xiết ngang trên đỉnh cao nhất cuả lực lift , lúc này thì gió lại càng to hơn, nên sẽ bị đẩy lùi ...

Và chắc anh em đến giờ cũng ít người có được cái cảm giác vào vùng venturi ở cái tầm gió trên 10m/s .
Thử tưởng tượng một bàn tay với một ngón tay đang dính phải cục cức mũi, và bàn tay đó đang tìm mọi cách để rũ bỏ cục cức mũi đi. Nhớ là giả thiết chỉ có 1 bàn tay. Lúc đấy cảm giác của mình giống như cục cức mũi. Cơn gió chỉ muốn rũ bỏ thứ bẩn thủi ghê tởm đó ra khỏi bàn tay.
Lúc mình bị gió vật, nó không cho mình bay , không cho mình đáp. Không lái được. Nó quăng quật theo cách nó ghê tởm chúng ta, một thứ làm cho cơn gió bị nhiễu loạn. Một thứ làm cho cơn gió không còn tinh khôi, không còn sự liên tục. Người phi công với cánh dù trong vùng venturi như 1 thứ thừa thãi đến ghê tởm.
Cảm giác của mình lúc đấy không hề có chút sợ hãi hay lo lắng gì, lúc đấy chỉ thấy nhục. Vì bị ruồng bỏ. Như cách ngyc bỏ chúng ta. Và mình đã với tay ra sau để chuẩn bị bung dù phụ, hành động cuối cùng và bất khả kháng nhất để thực hiện. Nhưng vừa nắm vào cái quai dép(hồi đấy dù nợn hay gọi cái vị trí để giật dù phụ là quai dép) mình chợt nhận ra là ... cái dù này mình đi mượn. Nếu bung dù phụ ở vị trí này thì xác định hỏng luôn cái dù phụ , và mình thì nghèo nên mình thu tay lại.
Nghĩ lại nếu ngày đấy bung dù thì chắc giờ vẫn vất vưởng ở Sơn Trà với những hối hận không thể đầu thai. Đấy, cái nghèo đã cứu mình như vậy đấy. Giờ mình khác rồi, vẫn nghèo nhưng già hơn.
“híu trọng à, híu trọng. Ăn khơm còn thấy em nứa rầu, em nhừn thêi cứi thuỳn xa xa đó hơm. Cứi thuỳn mào trắng trắng á. Im tìm cắt bai ra rùi đạo quăn cái thuỳn đó nha, rùi ngừi ta dớt em lênh...”
Âm thanh phát ra từ trong cái bộ đàm mượn của anh Minh Béo.
Ăn Sơn Bồ Câu. Thầy dạy tennis với cơ thể hoàn hảo không còn 1 tý bóng dáng của mỡ thừa. Anh gầy, đen xạm giống kiểu thiếu ăn với nụ cười nhàu nhĩ. Nhìn anh hiền và khắc khổ. Mình thương anh Sơn Bồ Câu rất nhiều vì nhìn anh mình thấy thương,thế thôi, chứ thực ra ổng khum có dễ thương, ông thần này quậy bà cố. Anh đặc biệt có màn múa gậy hướng dẫn giao thông với ngậm còi ở trong bar.
Ở trỏng anh Sơn Bồ Câu cũng là 1 hlv dù và làm hlv nhiều thứ khác nữa. Nhiều năm rồi mình không gặp anh, anh có hình ảnh của ông bô mình, thề giống y chang, hút thuốc rịu chè cũng khum sợ ai. Lại nói ông bô mình hút thút với ún rịu nhìu mà đi theo các cụ với căn bệnh ung thư tụy.
Ăn kêu mừn nhìn ra xa nên mình cũng nhìn ra xa. Cái du thuyền cỡ nhỏ , cỡ 1 bedroom, chắc của tay tài phiệt nào đó đến nghỉ ở intercontinental. Nó bé bằng cái đàu tăm lúc mình nhìn thấy. Khi này mình đã quay đầu để bay thẳng ra biển mênh mông , độ cao bị hạ dưới điểm cất cánh. Xung quanh hoàn toàn là rừng nguyên sinh, và chỗ hạ cánh duy nhất mình nhìn thấy được là con đường nhỏ xíu đi quanh đảo. Với con hàng lề mề thân lừa ưa nặng này mình không có bất cứ chút tự tin nào để hạ xuống con đường nhỏ xíu ngoằn nghèo đó. Còn khu rừng nguyên sinh thì đang mùa rắn lục sinh sản, chúng bám và tập hợp thành từng bó lớn trong các bụi cây. Một đặc sản chết người của Sơn Trà bên cạnh vooc.
Bên tay phải của mình là khu intercontinental. Mình đã bay về phía đó sau khi thoát khỏi vùng ghê tơm-vùng venturi mạnh nhất.
Tại sao lại bay về phía đó? Vì phía đó có mùi gì của xa xỉ, của giàu có, của thứ mình không có. Chứ dăm cái cây thì mình đậu vào hoài nên thôi, thử lại đó xem người ta sử dụng cuộc sống xa xỉ ntn. Nói đùa cho vui thôi chứ bên đây có bãi cát trắng, mịn được vệ sinh hàng ngày phục vụ cho duy nhất khách ở đây. Với 6-20tr/đêm cùng 1 bữa sáng buffet , intercontinantal vẫn đang là 1 trong các khu nghĩ dưỡng đắt đỏ, xịn sò và đẳng cấp tốt nhất trong nước và khu vực. Ở đấy cái gì cũng có, thiếu mỗi mình.
Bay được tầm 4 5p thì không ổn, không ổn rồi, vì không đủ độ cao để đến được bãi cát mịn màng,nơi những hot girl gia đình giàu có đang nằm phơi thân mình trắng muốt mịn màng . Mình biết mình không thuộc về nơi đó, ngay lúc đó. Mình nghĩ : vậy mình thuộc về đâu? Chả đâu cả, nhưng sao lại không phải ở đó, vì gió nói không. Và cái nghèo nói đúng.

Đăng nhận xét

My Instagram

Copyright © tự nhiên tao viết. Designed by OddThemes