CÂY KEM MÚT DỞ.
Bố của Mướp tháng 10 24, 2021 0
Anh thanh niên khuất bóng sau cánh cửa nhà vệ sinh công cộng, bỏ lại sau lưng người mẹ già đang thẫn thờ đứng nhìn theo.
Bà đội chiếc nón lá, với bộ quần áo hoa nhỏ li ti với cổ tròn và 2 ống tay bổ múi.
Bà đứng chết trân ở đó sau khi đưa cho người con trai cầu tự tờ 5000 lẻ, anh xòe bàn tay xin bà như 1 đứa con nhỏ thơ lúc nào cũng vẫn là bé bỏng đang xin món quà từ những lần chợ phiên.
Những giọt nước mắt cứ chực ào ra, đã đẫy đã lắm rồi, cứ ngân ngấn nhưng lại cứ rịt ở một chỗ, có phải những giọt nước mắt chưa đủ nặng, có phải những giọt nước mắt chưa đủ đông đúc, chưa đủ cảm thông để xô đẩy nhau rơi ra khỏi mí mắt.
Người mẹ đứng đó ,như thể chỉ còn 1 mình bà trên thế gian này, cả nhân sinh quan, cả thế giới quan chỉ còn lại cánh cửa của phòng vệ sinh công cộng màu xanh lét, hoà mình vào với màu xanh thẫm của cây cỏ, của mặt nước, của niềm hi vọng, nhưng màu xanh này, nó lại quá thể mong manh, đúng là hi vọng. lúc nào cũng vẫn mong manh.
Tôi đã khóc , khóc thay cho bà, dù rằng sự cảm thông không phải từ người trong cuộc, như đang xem một bộ phim mà thấu cảm để rồi rơi lệ. Đúng là một bộ phim mà, và đạo diễn thì ở đây, đang ngồi viết những dòng này.
Ngày hôm đó tôi chọn một vị trí ngồi gần nhất với tháp rùa, cũng vào một ngày Thu Hà Nội. Cái ngày tôi chọn vị trí này hình như cái sự nhạy cảm của mình đang ở cái thì cực thịnh nhất . Chẳng biết cái nhạy cảm này đến từ đâu mà tôi luôn đạo diễn ra các diễn biến cảm xúc từ những hoạt cảnh bất kì xuất hiện trước mắt.
Như một viên chức nhật bản cần mẫn và sẵn sàng quyên sinh cho bất cứ danh dự nào , dù là nhỏ nhất như không thể hoàn thành công việc được giao nơi cơ quan, cho đến danh dự của một samurai khi không thể bảo vệ sinh mạng của người mình yêu thương. Tôi ngồi đó rồi lia chiếc máy quay đắt tiền nhất thế giới, qua cặp kính cận của mình, khát khao tìm kiếm 1 góc quay, 1 diễn xuất ấn tượng nhất để ghi lại cái nhạy cảm của mình. Vẫn chỉ của chính mình mà thôi, như đang bảo vệ cái danh dự nào đó .
Mặt nước hồ gươm lăn tăn sóng gợn, thơ ca cả trăm năm ghi chép chẳng thiếu bất cứ cung bậc nào. Những cành phượng khẳng khiu méo mó soi gương, vẫn là thứ cảm xúc mà ai cũng có và ai cũng tự muốn đặt tên.
Cái Không khí bạc hà muốn hít sâu căng tràn lồng ngực để cái lành lạnh man mát của trời thu vuốt nhẹ vào khoang mũi , buồn và buồn, cái nắng mật ong thì ai cũng thấy rùng mình mà đa cảm, cũng muốn được nó tưới tắm cho cái ngọt ngào cái rực rỡ của nội tâm.
Lúc này người mẹ thì ngồi, người con trai thì đứng.
Anh thanh niên mặc quần âu màu sáng, áo sơ mi kẻ caro nhỏ màu hồng phơn phớt. Hai tay áo buông lơi, không sắn cũng không cài. Anh cũng chẳng cắm thùng vì dưới chân là đôi tông lào màu gan gà với hai bàn chân cáu bẩn mà từ cách xa 10m tôi vẫn nhận ra.
-con nhìn xem, trời thu này, mặt nước này, cây xanh này, nếu con có vượng bận gì, thì hãy ra đây, ngắm nhìn , rồi để cho nhẹ lòng đi.
Người mẹ cất tiếng nói khuyên nhủ, khi đưa mắt nhìn xa xăm, trong khi tay bà đang níu lấy cổ tay áo của người con trai. Anh đứng quay lưng lại với tháp rùa, cũng chẳng buồn hướng ánh mắt theo về phía bức tranh người mẹ vừa vẽ ra. Anh đang phụng phịu, đang hằn học điều gì đó, điều mà người mẹ không tạo ra nhưng lại đang cố xoa dịu cho đứa con trai của mình. Bà nắm lấy tay áo anh như thể chỉ sơ sẩy thôi anh sẽ lại vụt chạy đi mất.
Người thanh niên chẳng đáp lời, cứ nhìn ra sau lưng của người mẹ, cũng chẳng thể đổ lỗi cho người mẹ nên chỉ có cách quăng ánh mắt dằn vặt vào một thứ gì đó khác.
Những cây dừa cạn, những cây nguyệt quế, những bông dạ thảo. Chúng im lặng và nhận hết tội lỗi về phía mình. Chúng có tạo ra những sự đau khổ hay không , chúng có biết những sự tạo ra đau khổ hay không, có thể chúng biết hết, chúng nhìn thấy hết, nhưng không thể trả lời, Những sinh vật đó , chúng có sự gắn kết với mẹ tự nhiên, với những tần số rung động của sự sống. Vậy thì chúng chắc chắn là biết rồi, biết điều gì đang dằn vặt anh thanh niên, biết cả cái thở dài của người mẹ, biết cái ánh mắt chăm chú từ xa đang ghi chép lại mọi thứ. Nhưng chúng là tất cả hoá lại chẳng là gì, kẻ biết tất cả cũng như không biết gì, vì mọi lẽ đều sẽ phải nhự vậy. Đó là điều đã được định, đã được an bài. Nào có ích gì khi tiết lộ sự chẳng thể thay đổi.
- Thôi con , con đi về với mẹ đi, bỏ lại sau lưng những hận thù đó, còn có gì quan trọng bằng cuộc sống này hay sao, Tha thứ hết đi con. Con nhé!
Người mẹ lại tiếp lời trước sự im lặng như những nhành cây cỏ không thể tiết lộ bí mật của sự sống. Người mẹ thốt lên những thang âm như van nài, như không thể để vuột mất cơ hội này thêm một lần nữa.
Người con trai đã rời bỏ gia đình để lôi thôi suốt một thời gian dài, để đến nỗi đôi chân cáu bẩn, và bộ quần áo mới như vùng vắng suốt từ lúc rời cơ quan. Anh thanh niên đã rời bỏ người mẹ , rời bỏ gia đình trước 1 biến cố bất chợt, một cú shock lớn khiến cho những quyết định không cần đến hoàn cảnh...
Hôm nay , bà đã tìm thấy anh, với bộ dạng của một kẻ lang thang , với những bất cần buông thả. Nhìn thấy bộ dạng đó, chẳng cần đến một chiếc máy quay tinh tế với độ phân giải lớn nhất thế giới, chỉ cần là một đôi mắt rộng mở, một sự trải đời vừa đủ cũng nhận ra. Anh thanh niên đã dính vào ma tuý.
Bỗng nhiên mọi sự im lặng lạ thường. Hình như cái khoảnh khắc đó tất cả mọi sự có mặt tại đây đang cùng nhìn về một hướng. Cả anh thanh niên , cả người mẹ, cả kẻ đang dõi theo .
Tất cả như đang nhìn ra xa, nơi phía trên hồ nước tự khi nào đã lặng im, hoá thành một tấm gương tráng mịn một màu xanh với những lằn mây vẩn nhẹ đến vô hình. Như mùa thu vừa lôi kéo sự chú ý và thông báo cho những sinh vật đang ngóng chờ cái thông tin ảm đạm đến mức chẳng thốt thành lời.
Sự im lặng đó ,trong một khoảnh khắc đó như là lời thú tội, như lời khẳng định, cũng là châm ngôn cho những ràng buộc của đau khổ, của sân hận nơi con người đến đời đời kiếp kiếp chẳng thể nào biến mất. Cái sự mà chỉ có cây cỏ , chỉ có muông loài, chỉ có vô tri mới thoát khỏi. Cái đau khổ mà đẻ ra đã phải kêu khóc, đến tận lúc xuôi tay cũng chỉ biết mỉm cười để nuốt vào trong.
- Đời mẹ khác đời con khác, mẹ cứ để thời thế định đoạt thời thế đi.
Anh thanh niên với câu nói nặng nhọc cất lên. Sau khoảng thời gian im lặng, sau những khẳng định, những quyết định , và rồi nay anh lại đùn đẩy.
Anh không quyết định đời anh, anh để cho thời thế quyết định mọi liệu. Anh đã chấp nhận hận thù như chính một phần của cuộc sống, anh công nhận nó như cách mọi sự sống im lặng trong cái khoảng khắc mà mẹ tự nhiên tuyên bố: “ Cái thời khắc này, cái giây phút này, cái rung cảm này, cái nhạy cảm này, cái đau khổ này, nó đến”.
Mẹ Tự nhiên đã tuyên bố như vậy, cái mùa thu đã tuyên bố như vậy, đã trao cho người mẹ 1 hi vọng mong manh, đã trao cho người con trai cái sự hận thù thẳng thắn, đã trao cho kẻ đang quay lén cái khả năng nhìn được quá khứ và tương lai.
Người thanh niên sau câu nói gằn giọng bỗng như chực thở dài, rồi tất cả lại tiếp tục im lặng hồi lâu.
Cái sự im lặng lần này không còn là một quyết định của mẹ tự nhiên nữa, nó là quyết định của con người, của những trải nghiệm ngắn ngủi trong một kiếp người, chỉ như cái thở dài, cũng chỉ như cái chớp mắt hay như khoảng thời gian chiếc lá rụng từ cành cây khẳng khiu xuống mặt nước đang lặng như tờ.
Hình như bao giờ cũng vậy, cứ mỗi một quyết định sai lầm của con người, cái im lặng lại dài thênh thang. Cộng dồn vài cái thở dài đó thì cũng đã đến cuối con đường.
Người mẹ vẫn ngồi, bàn tay phải vẫn bấu chặt một cách vô vọng vào cổ tay chiếc áo sơ mi của người con. Sự bấu của bà cũng mong manh như cái hi vọng trước những quyết định của một người đã trưởng thành, đã sẵn sàng để sai lầm, để thở dài .
Đôi mắt anh thanh niên bỗng đỏ hoe từ bao giờ, nó không có nước, không có những uẩn khúc không thốt thành lời để mà tạo ra thứ nước mặn rửa sạch đi những tội lỗi. Cái đỏ đục này như một sự cay đắng, như cái sự mệt mỏi bám víu và hút hết nhựa sống của người con trai đang tuổi trưởng thành. Nó bỗng biến anh thành một người khác, không còn là người con, không còn là người công chức yêu cái danh dự. Nhìn vào đôi mắt đó, chỉ còn thấy một thứ con mà chưa một lần các nhà khoa học phải mất công khám phá. Là Con nghiện.
Giật mạnh cánh tay trái của mình ra khỏi bàn tay đang bám víu mong manh của người mẹ, anh thanh niên bỗng quay ngoắt bước về phía đối diện, bước qua phía ống kính và di chuyển từ phía bên phải sang bên trái của màn hình , ở đó người quay phim cũng đang như một khán giả , đang điên cuồng viết từng chữ vào quyển sổ da pu màu đen chi chít chữ của mình. Những dòng cảm xúc nhoè đi sau cặp kính, nhưng vẫn chẳng có giọt nước mắt nào rơi xuống...
Người mẹ ngỡ ngàng khi bàn tay vẫn trong tư thế nắm chặt. Cái bàn tay gân guốc nhàu nhĩ vì thời gian vẫn giơ lên lưng chừng.
Từng giây phút trôi qua là rất nhiều khoảng lặng để những cảm xúc ào ạt đến rồi đủ thời gian thấm đẫm vào suy nghĩ của người đang dõi theo. Những khoảng lặng đó có thể là thời điểm để chờ những tình huống bất ngờ, cũng là thời điểm để khán giả đặt câu hỏi và tự trả lời câu hỏi rồi tâm đắc vì cái giao cảm của bản thân với cái kịch bản chưa rõ thực hư.
Anh thanh niên bước nhanh về phía nhà vệ sinh công cộng trong khi người mẹ còn chưa kịp ngơ ngác, chưa kịp hạ bàn tay đã tuột mất người con trai.
Vẫn chiếc nón lá trên đầu ở vị trí ngồi không có cái nắng vàng ruộm, mà chỉ cách có vài bước chân đã tô một vệt dài loang lổ khúc xạ qua những kẽ lá, mùa thu vẫn đẹp thế mà.
Bà vẫn ngồi và cố kéo người con bằng đôi mắt không hề được hồi đáp. Bà nhìn người con trai từ phía sau, và vẫn ngồi đấy, như không ràng buộc đủ, chỉ thả trôi cho tình yêu thương vô hạn của một người mẹ khi biết đứa con của mình đã chắc chắn với sự lựa chọn của chính cậu.
Tay quay phim lại thở dài, như đã qua giờ khắc chia li, đã định liệu, đã không còn ai để chứng kiến. Chỉ còn lại một chiếc bút đã ngừng viết và người mẹ vẫn ngồi im.
Bất chợt anh thanh niên dừng lại khi chỉ còn dăm bước nữa là tới bên cánh cửa màu xanh. Cái cánh cửa như định mệnh để xóa sạch cái hi vọng đầy mâu thuẫn.
Anh quay người lại, hồi đáp cái níu kéo vô hình từ đôi mắt đang ướt đẫm nơi vành mi, với chi chít vết chân chim trên nền đất cằn cỗi của khuôn mặt người mẹ.
Người mẹ đứng dậy và rảo bước về phía anh, những bước chân của bà run run, lại nhanh nhẹn, như một tín hiệu của sự khắc khoải được đáp ứng. Bà bước qua những vệt nắng khi chiếc nón bị cái bật dậy đẩy ra phía sau lưng, khi ánh nắng vàng của một chiều thu kinh điển rọi óng ánh những sợi tóc bạc xen kẽ những sợi tóc đen nhánh hiếm hoi được chải gọn gàng và kẹp lại bằng chiếc kẹp màu hổ phách đục và cũ kĩ.
Bà bước vội vã đến đối diện bên người con ,kéo theo 1 cơn gió nhẹ thổi qua mặt của kẻ đang chăm chú. Cơn gió mang theo một hương thơm nhẹ nhàng, hương thơm ấm áp quá chẳng thể tả được, hương thơm chẳng phải được tạo ra, mà là mùi hương được sinh ra từ những yêu thương của tình mẫu tử. Cái mùi hương chỉ khi nào nhớ nhung, khi nào mất mát để hồi tưởng mới thấy, mới giật thót lại và nhớ đến ai cũng đã từng ấp ủ trong cái mùi mang tên MẸ này.
Anh thanh niên xòe bàn tay với những móng tay cáu bẩn khi 2 ống tay của chiếc áo sơ mi vẫn buông lơi. Anh hướng bàn tay về phía ngực của người mẹ , vẫn là đứa con nhỏ luôn tìm kiếm một món quà từ thửa còn ấu thơ.
Anh lại bước nhanh về phía cánh cửa với 5000 đồng nhận từ người mẹ. Đôi dép tông lào quèn quẹt lê trên mặt gạch block sẻ rãnh, tạt bay những chiếc lá vàng rụng còn xót lại của người lao công ca sáng chưa kịp dọn sạch đã vội đầy lên bởi cái thay lá của mùa thu.
Khuất sau cánh cửa màu xanh hi vọng, lại chẳng còn hi vọng khi hình ảnh đôi mắt đỏ đục ngầu của anh thanh niên trợn trắng trong cơn phê thuốc đang chiếm lấy từng chữ rơi ra nơi cây bút đã bắt đầu hoạt động trở lại.
Như lại thêm một lần nữa, người mẹ khụy xuống khi hai đầu gối vốn đã khẳng khiu lại rung rung tách khỏi đường thẳng song song với tấm lưng cũng đang phập phồng những hơi thở gấp gáp, như che đậy cơn nấc nghẹn vì kiềm chế những giọt nước mắt khi đau khổ không nói thành lời.
Điều đó như là sự thật đầy viễn tưởng, cái trực giác của người mẹ như chuyển hóa vào lăng kính của chiếc máy quay không tồn tại, sau khi thả những hương thơm mẫu tử mà ngấm sâu vào cái đồng cảm của kẻ tự nhận là có thể nhìn thấy cả quá khứ và tương lai…
Cả người mẹ, cả kẻ đang theo dõi đều nín thở, đếm từng nhịp khắc khoải lo âu. Chuyện gì sẽ sảy ra tiếp nhỉ, với diến biến trước mắt chỉ có thể than khóc bằng tâm tưởng. thời gian trôi qua chậm thế, cứ như bị kéo giãn đến vô cùng.
Người mẹ đứng như bức tượng đá với chiếc nón đã được đưa trở lại vị trí của nó, để che đi những đám nắng tròn mờ dần ở viền của khe lá. Chiếc nón như biến thành một tác phẩm đầy tính nghệ thuật khi được vẽ lên những ô sáng chói vàng ngọt ngào nhưng lại dịu dàng để có thể nhìn thật kĩ từng lớp lá dán chồng lên nhau, rõ từng mũi chỉ gọn gàng và sạch sẽ. Chiếc nón đang nín thở, người mẹ cũng chẳng hề đung đưa , mặc cho cơn gió nhẹ vẫn thổi qua làm cho những chiếc lá khô dưới chân bà vẫn tung tăng như vô tình.
Vài giọt nước mắt đã chảy qua những vết chân chim, nhưng nó lại không rơi xuống đất, cũng chẳng rơi vào bộ áo hoa li ti của bà, nó chảy thẳng vào đôi mắt đang trân trối nhìn bà, từ phía sau lưng. Những giọt nước mắt rơi chậm rãi xuống những trang giấy chi chít chữ của kẻ đang thực tế hóa những viễn cảnh. Bà đang khóc và nhỏ những giọt nước mắt, đó là một mệnh lệnh , và kẻ thực thi lại là tôi.
Tôi chỉ muốn lao đến ôm bà, để trả cho bà những giọt nước mắt này, để bảo bà đừng gồng gánh niềm hi vọng, đừng tự trói mình bằng sợi dây hi vọng. Bà có thể gào thét lên, có thể xé quần xé áo, bà có thể làm bất cứ điều gì, để cho thỏa cái sự đau khổ khi biết mà không thể cứu thứ đã gắn liền xác thịt với mình, người con trai.
Những dằn vặt đó nó cứ lần rần, nó dai dẳng , nó chiếm hết không gian như từng phân tử, từng nguyên tử, nhỏ đến mức chia ra có thể cả hàng vạn vạn năm, tựa như thời gian có thể đếm được bằng vô số vật chất. Quả là thời gian khi con người đau khổ nó dài thế đấy, nó không thể đếm khi mà đợi chờ cũng chẳng làm nó vơi đi.
Hình ảnh người con trai đang lờ đờ, với đôi mắt trợn trắng và chiếc miệng đang sùi bọt trong khi tay chân co quắp vì sốc thuốc cứ lởn vởn rồi biến thành cái nỗi đau của người mẹ, rồi lại hiển hiện lên đôi mắt của tôi qua những giọt nước mắt đi vay mượn. Tôi thấy sợ hãi, không phải sợ hãi cho người con trai, mà sợ hãi cho cảm xúc của người mẹ khi nhận ra điều đó. Những tíc tắc đồng hồ càng đầy lên thêm thì cái viễn cảnh hóa sự thật nó sẽ càng gần thêm. Chưa bao giờ người đạo diễn lại sợ kịch bản biến thành sự thật như vậy.
Tôi hít thật sâu khi cây bút chẳng còn chữ nào để biểu diễn, để khoe khoang, những làn da gà nổi lên qua lớp áo mỏng, cọ vào làm rùng mình lần nữa tựa như gặp cơn gió lạnh mà ẩm ướt, nhưng lại chẳng có con gió nào , mọi thứ lại tĩnh lặng như thể lúc này tôi đang tập trung thưởng thức cái trực giác, cái sự nhảy cảm đến ghê sợ của chính mình. Người mẹ vẫn đứng đó, cánh cửa màu xanh vẫn im lìm và vô vọng.
2 cô gái trẻ bước qua, ồn ào và thơm nức mùi tân thời, thật kì lạ, những thứ tưởng như vô thường vậy lại phá vỡ cái giây phút thưởng thức của tôi, cái giây phút tôi đã đặt nó ở vị trí thiêng liêng. 2 cô gái cười đùa xinh xắn với làn da trắng hồng cùng mái tóc phớt nhuộm màu nắng rảo bước đi một cách khỏe khoắn đầy tự tin. Tuổi trẻ và sắc đẹp cũng như mùa xuân, lại thật phù hợp khi hớn hở chờ đợi ngóng trông thật sớm ngay từ mùa thu. 2 cô gái với 2 chiếc kem que màu xanh đang ướt át nhỏ những giọt ngọt ngào xuống những rãnh gạch.
-d m úi dồi ơi bẩn hết rồi …
Tiếng nói thanh thoát lanh lảnh căng tràn sức sống của cô gái trẻ khi vừa cười đùa vừa cố gắng tiến nhanh về phía thùng rác để vứt đi chiếc kem đang chảy ra nhanh hơn tốc độ ăn của cô.
Vụt qua khuôn hình của chiếc máy quay từ bên trái sang bên phải thêm chục bước chân thì bỗng 1 cô gái trẻ tuột tay rơi chiếc kem mút dở của mình xuống đất. Chiếc kem chẳng còn đủ cứng cáp để nảy lên hay di chuyển thêm 1 đoạn nào khác, nó nằm im một chỗ, biến dạng, méo mó và không hề tỏ ra đau đớn.
- thôi kệ mẹ, lát người ta vứt hộ mình.
Hai cô gái quyết định rồi lại tung tăng như chiếc lá khô nhí nhảnh trên mặt đất vừa chạy vừa bước, vừa như các tiên nữ bay là là nơi trần gian.
Người mẹ và anh thanh niên đã không còn ở đó, cánh cửa màu xanh đã mở hé ra. Những giọt nước mắt ngọt ngào từ chiếc kem vẫn còn trong khe gạch, còn những giọt nước mắt khóc thuê lại ráo hoảnh từ bao giờ.
Cơn gió bạc hà vẫn nhẹ nhàng chạm vào khoang mũi, tôi giơ bàn tay ra hứng lấy chút mật ong của cái nắng mùa thu, tiếp tục thở một hơi thật dài khi nghĩ về thành quả thu được từ cuốn ghi hình hôm nay, chỉ tiếc góc quay khi nãy dính phải cây kem đang nằm sõng soài trên mặt đất.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Đăng nhận xét