CAFE VỚI EM.



“Hình như mọi thứ vẫn ở đó, sự ràng buộc vẫn ở đó, cái sự cao thượng nửa mùa vẫn ở đó, thói tôn sùng sự thật vẫn ở đó, ở yên đó và chẳng ở đâu khác.

- Em khác mỗi ngày, 1 con người mới.
đấy là tất cả những sự chia sẻ từ cô.
Tôi nói đồng ý, chấp nhận logic mang tính vật lý nhưng bao hàm, chất chứa điều phi lý mà có thể hết kiếp này và nhiều kiếp khác, lũ đàn ông sẽ chẳng bao giờ hiểu được.
Có chiến đấu không, hay chiến đấu mới chính là hèn nhát, có thỏa hiệp không, hay coi nó là hiển nhiên. Có đầu hàng vì mình thua cuộc, vì mình luôn thua, vì mình chưa bao giờ bắt đầu cuộc chiến. Tất cả vẫn là sự lựa chọn, chỉ duy nhất sự lựa chọn.”
Tôi kể cô nghe điều tôi nghĩ, lại đọc cô nghe đoạn trên tôi viết, rồi cả hai lại im lặng hồi lâu.
Với khoảng cách về trải nghiệm sống, với khoảng cách về các khái niệm hay phương pháp quy định trải nghiệm, sẽ chẳng bao giờ chúng tôi tìm được tiếng nói chung, trừ khi...
Nhưng ngay lúc này đây , dù bên trong cả hai đều thấy có, nhưng cả hai lại bảo không.
Chẳng biết bao giờ để một trong hai nói có, rồi hứa hẹn lại thử thách lòng tự tôn của nhau. Tôi vẫn yêu cô như ngày đầu, vẫn cứ tưởng là dài lâu cho đến khi nhận ra giới hạn của bản thân mình trong sự bao dung và tình cảm dành cho cô cũng chẳng thể lớn hơn cái lòng tự trọng.
Cô hẹn tôi cafe với vài cử chỉ làm nũng, ai chả biết, cô cũng biết, chỉ cần một trong hai.
Chỉ cần tôi làm , chỉ cần tôi làm, chỉ cần tôi làm, chỉ cần tôi làm, là cô sẽ thay đổi.
Nhưng thật vậy hay chỉ do tôi tưởng tượng ra. Hay liệu tôi có sẵn sàng gạt bỏ đi lòng tư tôn của mình khi đã đồng ý , 1 lần duy nhất rằng :
- Ừ
Sau nhiều lần cô đã chia tay, đã chặn, đã bỏ tôi ở lại và chạy khỏi đôi tay yếu đuối khi giữ cô lại.
Đột nhiên tôi nhận ra mình chẳng thể làm được vì vốn dĩ thằng đàn ông trong tôi vẫn luôn yếu đuối hơn cả lòng tự tôn...

Đăng nhận xét

My Instagram

Copyright © tự nhiên tao viết. Designed by OddThemes