BÁT PHỞ ĐẦU MÙA.
Bố của Mướp tháng 10 16, 2021 0
Một sáng mùa thu không mưa không nắng, những tầng mây lom khom quẩn lấp lửng khe khẽ màn xanh, di chuyển tựa như ông cụ chống gậy không biết đi về đâu, cứ lầm lũi chầm chậm mà lại vui tươi lạ kì, là cái mình đang vui tươi chứ chẳng có cái mây trời nào vui tươi đủ bằng.
Co ro cho cái lạnh se se và đôi lúc lại có cơn gió ấn nhẹ làm thân xe lắc lư nhịp nhàng, con vợ px 150 với tiếng máy nổ dòn tan và đầy kích thích. Trong cơn gió lúc mạnh làm tay lái cứng cựa phải liêu xiêu nhưng hồ hởi, lại có lúc xé cả không gian, thời gian lao đi khi cơn gió thở phào nghỉ ngơi. Cái cơn gió thổi qua mà như nhìn thấy được rõ cả hình hài, rõ là thị giác đang kể chuyện lại như xúc giác đang nắn bóp, đang nhào nặn để rồi bảo cơn gió có hình, có đặc rỗng có nặng, có nhẹ, lúc thì to như cái xe tải, lại bé xinh xinh như chú cún con chạy đến liếm chân.
Phố xá nhẹ nhàng ghê , cái khí trời, cái khí thận tiết chớm hàn này lại làm cho lòng người tưng tửng như cái nồng cháy mùa hạ hay cái bồn chồn xuân sang , lại như cái vị ấp ủ mùa đông trong chăn ấm. Thu có cả 4 mùa , có đủ vị hay chỉ là một nắm cảm xúc lâu ngày không gặp, để rồi gặp được lại hứng khởi reo ca, lẫn lộn hết cả các giác quan.
Vui quá , cái quá chỉ có một xíu chút rồi lại nhường chỗ cho lo toan. Cũng là một mùa khác không phải đứa con của mẹ thiên nhiên tất cả. Mùa lo toan gắn theo bốn mùa, cứ lúc lúc lại đến gõ nhẹ thở than rồi lại trả lại cái cảm xúc cho một mùa nào đó.
Lo toan cũng có hình hài như con gió, lại nghe được như nghe cái hơi nóng của mùa hạ, lại lành lạnh như trái tim của người sinh ra trong nỗi cô đơn. Lo toan vốn dĩ chẳng quan trọng, chẳng đáng phải để tâm hơn bốn mùa, nhưng lúc ở một mình, chẳng có 4 mùa ở đây thì chỉ có 1 mình lo toan chiếm trọn cả thể xác lẫn tâm hồn.
Chẳng biết cái ngày hân hoan này ông Tòng có ra đây không nhỉ? Cũng cả chục ngày rồi chẳng khoe được với ông Tòng cái văn vở ngàn năm không mòn chẳng biết di truyền từ đâu.
Nhấp cốc trà nóng hôm nay cũng thấy vị lạ, hỏi bà Hằng có nhỡ tay cho thêm vào một chút tình yêu . Cái hơi ấm tỏa ra lan cả vào đầu lưỡi, hay nhỉ, thấy hơi ấm cũng có vị, vị của tình người, lại thấy hình thù của yêu thương. Chắc là, phải rời bỏ, phải đứng xa ra mới thấy được, chứ nào đâu loay hoay tìm kiếm khi mọi thứ kề bên.
"Tối về phải dọn cái phòng khai nhức đầu của 2 con mìn lèo, để ngủ với bu trong ngôi nhà nhỏ với 1 núi tim hồng."
Hà nội thừa thu.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Đăng nhận xét