Home TRUYỆN CHƠI NGU Cơn ghen trong rừng.
Cơn ghen trong rừng.
Bố của Mướp tháng 8 01, 2022 0
Thằng Thủy mất dạng sau lùm cây rậm rạp, chỉ cách 3 bước chân cũng chẳng nhìn thấy nó đâu.
-Anh cứ đi thẳng lên, men theo con suối này là ra đường cái.
Nó nói khi lụi cụi gạt mớ guột vọt đến sột soạt rồi lọt thỏm vào cái dốc thăm thẳm nhằng nhịt những cây. Đám cây không cử động nữa, chắc nó đã xa đủ để không tạo ra các lay động liên hoàn cho thằng này biết nó vẫn còn ở gần đây.
Ngước nhìn lên phía trên con thác đang im lặng trong mùa nước khô, thi thoảng vẫn có những khe đá rỉ nước âm ỉ long tong làm cho từng bụi rêu loang lổ xanh biếc nép mình dưới tán những cây cao lớn hơn.
Tiếng chim chóc muông thú thì cứ xa xôi còn tiếng trống ngực thằng này thì cứ thùm thụp đến át hết cả các âm thanh khác. 2 thằng cũng đã leo được 1 lúc rồi.
Thằng này bắt đầu băng con thác cạn một mình, bỏ thằng Thủy lại phía sau trong những bụi cây chẳng nhìn rõ thân gốc. Mà hình như là thằng này mới là người bị bỏ lại. Thằng này không thể chui vào trong những bụi rậm đó cùng thằng Thủy được, và lý do là thằng này trông cute quá.
Thằng này hôm đó trang bị một đôi tổ ong màu trắng mang từ Hà Nội lên, mặc cái quần đùi vải có 4 túi với cái áo font xanh lá sẫm với dòng chữ “I love you in every universe” . Đúng là phong cách đi rừng của bọn kinh. Chính thằng này cũng luôn bất ngờ với bản thân mình.
Dùng tất cả phong thái của kẻ ngoại lai xa lạ với rừng rậm thằng này bắt đầu ung dung và bình tĩnh lao lên đỉnh thác theo sự chỉ dẫn của thằng Thủy nghẹo. Vẫn cứ là tự tin bốn mùa, bông đùa khắp chốn, chẳng biết hiểm họa, chẳng hiểu rủi ro, nhưng lại luôn nảy số để xử lý các tình huống chưa từng gặp phải trong chưa đầy một nốt nhạc. Thượng đế đã sinh ra thằng này như vậy đó, luôn thích lao đầu vào những rủi ro bao gồm cả tình yêu.
Con thác khô nhưng ẩm ướt giống như một vế thang với độ dốc vô cùng lớn nơi những mặt bậc khổng lồ lúc thì tròn trịa, lúc lại sắc lẹm, lúc lại vuông vức đến lạ kì, chỉ tiếc là chúng không hề giống như một chiếc cầu thang mà thằng này biết ở phố thị. Thằng này phải dùng cả tứ chi, ngũ giác, lục quan, thất tình bát giới để cảm nhận, phán đoán và lựa chọn từng vị trí bám tay hay đặt mũi chân xỏ trong đôi dép tổ ong huyển thoại lên. Thằng này tiến lên chậm rãi lạnh lùng nhưng vô cùng chật vật khi trĩu nặng trên 2 vai là cái gùi với đôi ủng chưa được xỏ vào mượn nhà ông Linh, Còn quên con dao đi rừng thằng này đeo ở bụng một cách đầy tự hào mà cũng chưa một lần rút ra dùng.
Cứ dừng lại là thằng này lại vã mồ hôi và run run cái bắp chân sau mỗi lần vượt qua một mỏm đá thác ,thằng này lại tự tin thở nhẹ nhàng trong khi tim thì đập liên hồi nhằm đòi hỏi cung cấp oxy cho mớ cơ bắp ít ỏi rồi lại liếc mắt quanh vị trí chông chênh ở mỗi một bậc thang nguy hiểm, thằng này lại tiếp ngó nghiêng mấy cái lá, mấy cái cây, mấy khúc lũa còng queo hay mấy đám rêu xanh dày cộm núng ninh. Thằng này muốn mang chúng về theo mỗi lần bước chân thêm, nhưng việc dừng lại và thòm thèm vác những là lá là cây là rêu đó chỉ là cái kế nghi binh trong tâm khảm khi sức chịu đựng của thể xác thằng này có giới thiệu … thằng này sờ sờ nắn nắn ngó ngó nghiêng ngiêng, rút điện thoại trong túi ra bấm bấm xoay xoay ở mỗi bậc thang dù bản chất của hành động thong thả đó vẫn là chỉ để có thêm thời gian phục hồi và chả vờ thảnh thơi, giống như kiểu dăm ba cái thác này chẳng là gì cả , lúc này sao mà giống cảnh thằng Thủy nghẹo hồi bị lưỡi cưa cắt gần đứt gân chân dạo trước.
Có một đoạn khi bám trượt tay vào một mỏm đá cuội đang nhô ra thằng này phải vồ ngay sang bên trái nơi có hòn cuội khác nhỏ hơn và vững chãi hơn, cái gùi trên lưng thằng này xộc xệch khiến mấy cái cây thảo quả cao vút lúc nãy nhổ về trên đường rơi vội vàng xuống phía sau, ở cái thế vắt vẻo cheo leo chẳng thể quay xuống để nhặt lại.
Cái vị trí này nhẽ ra chỉ cần bước lên 2 mỏm đá và lách vào giữa với 500mm khoảng cách là có thể đi lên vị trí tiếp theo nhưng ngay phía sau cái cảnh cổng đá nhỏ bé đó lại là một bức tường đá khổng lồ dựng đứng khiến thằng này phải leo lên 1 trong 2 tảng đá cuội bên cạnh. Cũng chẳng có gì nguy hiểm cả bởi vốn dĩ cuộc sống này đã luôn là một cuộc phiêu lưu theo đúng nghĩa đen và lờ nhờ nghĩa bóng rồi còn gì. Ở dưới xuôi nơi thằng này sinh ra và lớn lên chả phải mỗi ngày người ta đều đối mặt với hiểm nguy, với tỉ lệ rủi ro cao gấp nhiều lần so với nơi đây, nơi chỉ có chính bản thân con người mới là rủi ro, và ở nơi này thì chỉ cần 1 tâm hồn sẵn sàng đón nhận, một đôi chân vững vàng và một lá phổi lúc nào phải thở hổn hển căng tràn những luồng khí xanh mát lịm người là có thể đua tranh và chiến thắng chính cái rủi ro do chính bản thân kẻ đang ở đây tạo ra. Còn ở dưới kia, mỗi con người đều là một rủi ro, để rồi rủi ro vấp phải rủi ro, một mớ những bòng bong rối rắm rủi ro đến lo âu, đến bồn chồn đến xa rời nhau, đến cô độc…
Đây là post thứ 2 thằng này viết khi đi rừng, nếu như ở khu rừng Chiềng Iêng nơi con thác nước chảy xối xả thì nơi đây lại yên ắng tiếng nước bởi 2 cái mùa và 2 cuộc đi nó hoàn toàn khác nhau. Vốn dĩ thằng này đi rừng không phải là chỉ đi rừng, luôn luôn có một mục đích để kết hợp, để thỏa mãn cái sự tự cao tự đại khi luôn nghĩ con người vốn dĩ thuộc về tự nhiên và cái sự đi rừng nó cũng như những cuộc đua trên đường nhựa ở cái phố thị nghèo nàn màu xanh mà lại đẫm đặc cái thứ không khí khói bụi ngột ngạt. Trong những khu rừng này, thứ duy nhất khiến cho con người cảm thấy ngột ngạt chính là bản thân chủ thể của kẻ không thuộc về lại cứ nghĩ là một phần gắn bó. Cái sự kệch cỡm khi con người ở trong những khu rừng cũng giống như hòa mình vào một thứ dung dịch không thể hòa tan, con người với cái tôi to lớn chẳng rõ từ đâu luôn ngộ nhận về sự kiểm soát và làm chủ thiên nhiên. Tất cả điều đó sẽ chẳng bao giờ trở thành sự thật.
Quay trở lại con thác khi đến một ngã 3 với 2 ngã tiến lên và 1 ngã sau lưng, hướng sang bên phải là những mỏm đá xinh xắn san sát ghé đầu vào nhau đang được ươm ủ bằng những chiếc chăn nhung xanh biếc kín đặc rêu, nhìn như những chiếc gối nhung sắp xếp gọn gàng êm ả, thằng này thấy chúng lại được che chắn khỏi cái ánh sáng quang hợp tán xạ qua những tán lá rừng thưa thớt nhưng đủ dịu mát cho đám rêu nhung lúc nào cũng xanh thẫm ẩm ướt. Nhìn thì mềm mại êm ái, an toàn đó nhưng lại hoàn toàn là sự lựa chọn chưa được kiểm chứng. Với đám rêu nhung xanh rì đó thì dù có là chân trần hay tổ ong huyền thoại cũng chẳng thể bám víu, chẳng thể níu giữ được, lại thêm cái sự tiếc nuối của thằng này khi sợ làm tổn thương cái sự mềm mại từ lớp rêu nhung tạo ra. Thằng này quyết định tiến lên ngã bên trái.
Ngã bên trái là những phiến đá to nằm dốc và sole nhau, chúng che lấp đi tầm nhìn xa hơn nhưng lại có cảm giác khô ráo và quang đãng. Ở ngã này những tảng đá lớn tạo ra một khoảng lớn ánh sáng mặt trời ngăn cản sự phát triển của đám nhung rêu khiến cho thằng này thấy yên tâm hơn mặc dù không nhìn thấy những gì ở phía sau. Thằng này bám lên chúng với sự tin tưởng vào những suy tính của bản thân.
Lại một lần nữa, lại thêm một lần nữa, again and again. Thiên nhiên lại dạy cho sự hiếu thắng của thứ người một bài học. Thằng này cay đắng khi bước lên đỉnh của tảng đá khô ráo quang đãng trước mặt, cứ nghĩ sau đó sẽ là 1 con đường hoặc một lối đi thuận lợi, hoặc một cái gì đó không phải thứ thằng này đang đứng trước và lo lắng nhưng lại tỏ điều thảnh thơi ngó nghiêng cây cỏ.
Một con dốc đá với chiều dài đến 50m dài, độ dốc cũng không dốc lắm nhưng với độ dốc này, với trang bị này, thứ thằng này chỉ có thể coi nó là đường 1 chiều. Chỉ có tiến chứ chẳng thể lùi. Lại thêm điều kì cục đầy thử thách nữa ở nơi này là đến 70% diện tích nghiêng này lại có những làn nước lắt léo chảy phủ bóng bề mặt dốc đá, thi thoảng mới hé ra những điểm mặt đá lồi lõm nhô lên trắng phau bằng 2 3 cái bàn chân chụm vào.
Thằng này đứng đó chết trân, lại loay hoay ngó nghiêng rồi mang cái điện thoại ra quay một đoạn video như thể đang ghi lại những hình ảnh cuối cùng. Bỗng nhiên lúc này đám hơi men còn xót lại của bữa trưa bỗng trào lên và khẳng định điều này là do chúng làm. Sự lựa chọn này, cái sai lầm chết người này lại từ 2 keng bia buổi trưa nay. Lúc này là 5r chiều.
Bầu trời bắt đầu nhiều mây hơn, và ánh sáng đang có dấu hiệu tránh xa những nghi ngại. Thằng này đang đổ lỗi cho mấy cốc bia mà không hề đổ lỗi cho bản thân, vì vốn dĩ cũng chưa từng biết bản thân là ai, là cái gì, và nó đáng giá bao nhiêu tiền …
Quay xe.
“Em nên đi gặp gỡ thêm, em tự do mà, anh cũng tự do, nhưng em cần điều đó cho em, cho những lựa chọn của em, cho những điều em chưa từng biết, những điều em đã biết, cho cả những điều anh cũng chưa hề biết. Tự giúp bản thân mình nhé, có như vây chúng ta mới có thể tiệm cận dần và hiểu biết sâu sắc bản thân mình cũng như thông cảm cho nhau. Cám ơn em.”
Lần 1.
Có một ngày nào đó trong một quá khứ xa xôi mà đến ngày giờ không ai để tâm nhớ rõ, thằng này ngồi uống nước chè với anh Hiển zen ở hồ đắc di, thằng này bỗng thấy cô ny ngày đó phóng vụt qua đầu không đội mũ và ngồi sau yên xe sh đen của một anh chàng nào đó. Lúc này thằng này và cô vẫn yêu nhau say đắm và tràn đầy tin tưởng.
- Ơ kìa cái N đi với thằng nào kìa.
Anh Hiển hốt hoảng nói với thằng này, cái cách anh nói có phần hốt hoảng có phần vui thú hả hê. Cái sự hả hê thằng này cảm nhận thấy nó buồn cười lắm. Mà nhé cái sự áp đặt cảm xúc cho một con người khác vốn dĩ luôn là một cuộc chơi về tri thức về trí tuệ về trải nghiệm mà chỉ có một người chơi với sự thỏa mãn cũng chỉ một mình, thằng này thấy có sự hả hê của người bạn mình khi thấy người yêu của thằng này đi với 1 thằng khác. Thật sự là kì cục.
Hình như nó chính là những bong bóng li ti đầu tiên sủi lên của cơn sôi ghen tị, của sự ghen ghét, của sự cay cú, tất cả chỉ diễn biến bên trong và một chiều, chúng đơn giản chưa bao giờ tồn tại và không một ai được biết.
- Đâu mà chắc giống thôi anh ei.
Thằng này tự huyễn hoặc, tự dối lừa khi cái hình bóng quá đỗi quen thuộc kia lướt quá khi nãy tự nhiên bị nhòe đi trong câu nói vô tư đến sượng sùng, gượng gạo. Thằng này đang nói dối.
- Mà đi với bạn có sao đâu anh, chuyện bình thường… blah blah.
Thằng này thanh minh, lấp liếm cho những mơ hồ phát tiết cho đến tận bây giờ. Chúng chính là khởi nguồn của lòng tham. Sự tự lừa dối thằng này diễn biến trong mình nó ngờ nghệch, nó phi logic ngay từ câu nói đầu tiên “ không phải đâu anh” để rồi lại tự bào chữa cho sự dối trá của chính bản thân mình rằng “ đi với bạn có sao đâu anh”.
Đến tận bây giờ thằng này mới thấy những mầm mống của sự ghen tị, của thứ mà giờ đây người ta hay đại diện cho tình yêu nó nảy nở từng chút từng chút một như vậy qua mỗi con người , qua mỗi mối quan hệ, qua mỗi một kí ức, rồi qua đủ thời gian thì nó lại rõ ràng và mạch lạc đến rực rỡ. Hóa ra là như vậy.
Những cảm xúc tích lũy nhiều năm nó vẫn ở đó nó gồ ghề rồi tự ma sát gây những thương tổn tự thân đau đớn âm ỉ như dòng nước tí tách nhỏ bé sói mòn cả triệu năm làm cho cả ngọn núi cũng vạt đi đến mấy phần. cuối cùng chỉ còn trơ lại sự ích kỉ để minh chứng cho cái sự tự do vĩnh hằng ảo ảnh mờ nhạt mỗi ngày.
Lần 2.
“ bố mẹ em bắt em đi dòm mặt, anh này làm bds, hơn anh 2 tuổi, có nhà có xe rồi, ecosport, mẹ em hẹn rồi, bạn của bố mẹ em ….”
Cô nói với thằng này cũng vào một ngày trong quá khứ. Ngày này thằng này với cô mới chớm nở những rung động cả thể xác lẫn tinh thần. Sự hòa hợp hứng thú níu kéo và gắn bó của cái cởi mở ngày đó nó thật sự vô tư. Và thằng này lại lấy cái tự do vô hình ra để an ủi cho cái tự tin cái mạnh mẽ ngay thẳng, cái hào sảng cứ nghĩ dài lâu.
- Đi thôi, biết đâu mối ngon hơn. Ecosport là được rồi.
Vẫn cái kiểu huênh hoang, cái kiểu bất cần cợt nhả, vẫn kiểu ngông ngênh đầy chất nghệ sĩ mà thằng này chẳng biết từ đâu có, nó như tấm khiên mong manh, như cái băng esgo băng hờ cái vết thương hở. Hình như cái sự tự làm tổn thương mình nó như một chất kích thích, như một chất gây nghiện với thằng này, hoặc chăng nó là phép thử, thử thách bản thân, thử thách mối quan hệ, hoặc là khảo sát cho một báo cáo khoa học tâm lý viễn tưởng mà thằng này luôn vừa thích thú vừa sợ hãi mỗi khi bắt tay vào.
Thằng này luôn mặc định bản thân mình không có bất cứ thứ gì bao gồm cả tình yêu, không trách nhiệm bao gồm cả tính nhân bản, không cả những ràng buộc bao gồm cả những ham muốn về vật chất và thể xác. Một cách điên cuồng thằng này từ chối những ràng buộc một cách vô thức và điên dại. Không có bất cứ thứ cảm xúc gì có thể chạm vào và tạo ra các phản ứng ở phía ngoài của thằng này. Những phản ứng luôn tắt ngấm khi gặp phải nhưng lại chờ đợi và chuyển hóa mạnh mẽ bên trong. FANTASTIC.
Lần 3.
“ …bọn em hôn nhau… “
“.. có anh này xin số..”
“… anh kia đáng yêu lắm…”
“…tíu tít ý…”
Thằng này nói với cô về những thứ thằng này giấu diếm nhiều năm, về cái áp lực của những tham lam và sự ghen ghét. Thằng này ghét chính bản thân mình khi không một lần chấp nhận lòng tham. Cô tặng thằng này một huy hiệu chân thật. Thằng này lại hạnh phúc và hụt hẫng.
Đường nào mới đúng, đường nào mới phẳng, rõ ràng cả một hành trình gần nữa cuộc đời thằng này cố gắng làm trọn vẹn mọi thứ như vừa giữ an toàn cho cái mong manh của nội tâm mình, vừa giảm thiểu những rủi ro khi phải gắn chặt vào duy nhất một lựa chọn, thế mà thằng này vẫn mong manh, vẫn tổn thương, vẫn kháng cự, vẫn mơ hồ kì vọng, rồi thất vọng, rồi lại tuyệt vọng. Hay mọi sự nó phải thế. Dù sao thì sau đó thằng này lại tỏa sáng và bay vút lên cao bằng cái tự do cô độc của chính mình, chẳng biết đến bao giờ mới kết thúc.
Lần 4.
Lũ trẻ Mông giúp kéo thằng này lên khỏi vách đá, độ khoảng 2m5 với nhằng nhịt cây cối phía dưới không có chỗ đặt chân, cũng chẳng có bất cứ sợi dây hay thân cây nào đủ to và cứng để đu người.
- Em lùi lại sau đi cho có điểm tựa.
Cố gắng nhẹ nhàng và bình tĩnh trong câu nói, như sự thản nhiên trước những nghi hoặc, như cách chấp nhận sự sai và đúng chẳng màng. Thằng này đưa cho cậu bé người Mông khúc củi khô gãy rụng nằm trên mặt đá dốc rồi một tay nắm đầu còn lại, dùng đôi chân trần thọc sâu vào đám cây bụi rậm rạp phía dưới mong lần mò 1 điểm tựa. Nỗi sợ những hiểm nguy lại một lần bị lấn át trước trước cái sự tự cao tự đại, cái cao vút vát của gánh nặng và sự ràng buộc vốn dĩ lại mang tên tự do.
Thằng bé lại lẩn nhanh vào đám bụi khi lom khom di chuyển, chỉ quay đi quay lại đã không thấy nó đâu. Thằng này lại rút điện thoại ra để quay lại sự chiến thắng lòng tham, chiến thắng cái ghen ghét của 2 keng bia bữa trưa. Thằng này thỏa mãn mình khi lại cất cái điện thoại đi vì rậm không thể quay được bất cứ điều gì rồi hả hê vì sẽ chẳng ai có được cái cảm giác này, điều mà nó vốn dĩ xuất phát từ những lựa chọn bắt buộc phải sai lầm. Đúng là PHẢI.
Vác cái gùi trên vai rồi dùng sức kéo nó dạt hết đám cây bụi trong tư thế ngồi khom lưng, đôi ba cành cây kéo xước da thịt mịn màng, thằng này chẳng quan tâm, chỉ lởn vởn nghĩ về cô bạn lúc thì thành ngy lúc lại mơ hồ trở thành 1 người em , lúc đã lại trở thành chân ái, Lúc lại mơ hồ như chưa từng quen biết.
Cô nói “ hình như chúng ta vẫn thiếu điều gì đó…”
Những vết xước đã sắp lành bởi đám cành cây còn yếu ớt hơn cả da thịt, những vết xước đỏ tấy, có chỗ còn sưng bọng nước bởi đám sinh vật kì bí nơi rừng rậm cũng như trở nên tê bì trước cảm giác đau không ra đau, ngứa không ra ngứa, trước cái suy diễn một chiều của lòng ghen.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)

Đăng nhận xét