TRƯỞNG THÀNH SỚM CÓ TỐT KHÔNG.




Lúc thằng Bờm ( em ruột của mình) bị gửi đi Hải Dương ở đợ. Mình phải đi học mẫu giáo 1 mình, cũng buồn, lúc nó còn ở nhà 2 anh em tự dắt nhau đi học mẫu giáo ở trường mầm non Trương Định, trong ngõ Thống nhất,gần đối diện ngõ Tự Do .

Hai anh em rất hay nói chuyện khoa học , trính trị , ngôn ngữ học …vv .Tranh luận dữ dội lắm, mặc dù nó chỉ ú ớ mấy câu. Lúc này bọn mình cũng trải đời kha khá, nó dắt lưng 2 năm kinh nghiệm bươn chải, tính cả tuổi đời, mình gấp đôi số tuổi của nó.
Từ ngõ An Sơn đến Ngõ Thống Nhất cách nhau chừng 4 500m, 2 anh em ngày đấy dắt tay nhau đi dọc phố để đến trường, cũng may nhà với trường ở cùng một bên đường.
Nhà nào cũng biết (lúc dấy thôi) ,cũng thích 2 anh em mình, cũng yêu, nựng. Nhìn 2 thiên thần đẹp đẽ tí hon tự lập , tự đi học, tự tìm thức ăn và tự làm lấy đồ chơi thì ai chả rụng tim. Hồi đấy 2 đứa mình là niềm ao ước của bao gia đình với 1 đôi tông , với 1 đôi tông rưỡi. Đại khái là mấy nhà mặt tiền giàu giàu thì toàn đẻ con gái. Nghĩ bất công lạ. Chắc giờ mấy nhà đấy gặp mình thì vẫn thèm nhỏ dãi. Mình còn nhỏ dãi nữa là. Nhưng giờ mấy nhà to to mặt phố Đại La bị bé đi rồi nên mình nhỏ cũng ít dãi hơn.
Thằng Bờm đi ở đợ mình cũng không thấy hụt hẫng lắm, vì với 1 người hay chia sẻ ham học hỏi mà đồng hành cùng 1 đứa lúc nào cũng chỉ ú ớ được mấy câu thì phí những kiến thức quý báu trong suốt 4 năm (tính cả thời gian thôi nôi với cai sữa) bươn bả của mình. Nên thôi mình độc hành và độc thoại. Ngày đấy mình đã thích cười 1 mình rồi.
Mình không nhớ tên cô giáo , nhưng mình nhớ bụi tre ngay đầu cổng trường mầm non. Nó vừa là nguồn lương thực, nguồn cảm hứng, còn là nơi mình thể hiện năng khiếu âm nhạc bẩm sinh nữa.
Cái lá non, hay cái búp của lá tre nó có cái ngọn cuốn vào nhau, rút ruột ra mình có thể ăn, có thể nhâm nhi, có thể ngậm như ngậm tăm hay phì phèo điếu thuốc như các anh, các chú trong ngõ , còn có thể thổi ti ti toe toe như 1 thứ nhạc khí, đến giờ mình vẫn chơi loại nhạc cụ này.
Có lần nhặt đâu được 200 đồng ở nhà, mua điếu thuốc kẹo đầu ngõ Thống Nhất, oách xà lách tản bộ nhả khói về tận nhà thì 1 vả vào mồm rơi cả điếu thuốc, tiếc , thêm 5 6 cái roi vào đít. Vẫn nhớ đau như thế nào. Mà cái đau đấy đến bây giờ chỉ còn là những hình ảnh về mấy con lươn cộm trên bờ mông căng tròn bầu bĩnh và mịn màng như da em bé.
Mà ngày đấy nghĩ thuốc lá ngon, ngọt như thế bảo sao ông bô suốt ngày kêu mình đi mua hộ, nhưng nhất quyết không cho 1 miếng. Người lớn ngày xưa ích kỉ lắm, cái gì ngon cũng giấu, cũng không cho . Như cơm cháy, với đầu cá. Tuổi thơ thằng nào chả thế.
Hồi này mẹ mình có một nhà hàng thủy hải sản ở đầu ngõ, cả phố đại la có mỗi mình mẹ bán nên ít cạnh tranh, mỗi tội hàng hóa khan hiếm nên mỗi ngày mẹ chỉ có 1 thúng ốc luộc để bán. Hết thúng ốc là mẹ lại mang cả nhà hàng với 2 3 cái ghế gỗ về.
Mẹ bán nhàn lắm, y như tên mẹ. Ngày chỉ bán mỗi buổi chiều, còn buổi sáng mẹ làm gì thì mình không biết. Mình bận đi tìm kiếm mục đích sống ở trường mầm non vào buổi sáng mà. Được cái nhà mình ai cũng tự lập từ sớm nên mỗi người một việc. Không ai ảnh hưởng đến ai.
Việc tự chủ tự lập này khiến cho mình luôn ý thức được các vấn đề liên quan đến cá nhân. Đặc biệt là mấy vụ đái ỉa. Vì lý do đó mới sảy ra câu chuyện như này. Càng khẳng định hơn về quan điểm tự chủ ngày bấy giờ của mình.
như này:
Một ngày như mọi ngày mình đi học và nghiên cứu , tìm hiểu các triết lý sâu sắc trong cuộc sống ở trường mầm non. Mọi thứ diễn ra rất bình thường, vãn như mọi ngày. Vẫn hút thuốc là tre, thỏi kèn lá tre, ăn ruột lá tre, chơi xếp hình, ngắm các bạn gái nằm ngủ , chẳng nhớ bữa trưa như nào vì hầu như ngoài những việc trên thì thời gian còn lại mình đều dành cho những tư duy trừu tượng hết rồi.
Đến tầm 3h 3r, mình đoán thế. Ngày đấy chưa biết xem giờ, nhưng mọi sự nhận thức và giác quan đã rất đầy đủ rồi. MÌnh đoán được là vì :
Mình mắc ị. Mình kêu cô cho đi ị. Cô không cho mình đi ị Rồi cô nhìn đồng hồ và bảo :
- Cũng sắp đến giờ về rồi cô cho mày về sớm nhé?
Ôi phê được về sớm… nhưng đang mắc ị. Nhưng được về sớm. Về luôn còn nghĩ ngợi đắn đo gì nữa bạn êi. Các bạn thì vẫn đang chơi mấy cái trò trẻ con. 1 mình mình bước ra khỏi cổng trường trong sự ngỡ ngàng chắc có cả thán phục của lũ chịp hôi đang ngồi chơi xếp hình kia.
Mình đã bước ra đời rất sớm như vậy đấy. lúc 3h 3r chiều.
Và… khi cơn hung phấn vì được về sớm nhất trường đang âm ỉ thì cơn mót ỉa nó lại bùng lên dữ dội. Lúc này mình mới bước ra khỏi cổng trường được tầm hơn 10m.
Hù… 1 cục cức thoát ra khỏi lỗ đít và rơi xuống nhẹ nhàng qua cái đũng quần rộng thùng thình của mình. Rất nhanh và bất ngờ. Dùng từ bất ngờ không thể miêu tả được cảm xúc lúc đấy. Nó là những cảm xúc không thể gọi tên. Nhưng rõ ràng mình không ỉa bậy, cũng không ỉa đùn. Với tầm tuổi này thì không tự chủ được bản thân trước việc đái ỉa đúng là 1 tội ác, 1 nỗi ô nhục . Nó hủy hoại thanh danh mình đã gây dựng suốt 4 năm cuộc đời.
Sau khi trấn tĩnh lại bản thân và lấy lại tự tin vì mình biết mình đã không ỉa bậy (ỉa ngoài đường có kiểm soát) cũng không ỉa đùn ( ỉa ở bất cứ đâu không kiểm soát và dây ra quần áo), mình lại tiếp tục trên con đường đời lúc 3h 3r.
Cứ coi như cục cức kia là cức chó là xong. Hồi này chó nó ỉa bậy suốt. Đâu chả thấy cức chó.
Cuộc sống đúng là không giống cuộc đời khi chỉ sau chưa đầy 5 bước chân thì cơn đau bụng mót ỉa thứ 2 nó lại đến. Lần này nó dữ dội hơn.
Nhưng với ý chí kiên cường , bất khuất, mình đã chiến đấu và thất bại.
Cục thứ 2 từ từ lòi ra với tốc độ ổn định, nên nó rụng xuống cái đũng quần rộng thùng thình của mình. Mình quyết không để cho cục thứ 2 rơi xuống đất nên vô cùng khéo léo để đưa nó an toàn về tận nhà sau khi gặp mẹ với thúng ốc luộc ở đầu ngõ : sao nay về sớm thế?
Chẳng nhớ lúc đấy mình có trả lời gì không. Chỉ nhớ với tinh thần tự lực tự cường từ rất sớm. Mình đã về tự thay quần rửa đít và lại chạy vào trong ngõ chơi với các anh lớn đang hút thuốc chửi bậy và nói chuyện giới tính …
Giờ nghĩ lại không biết có ai trong ngõ Thống Nhất ngày đấy nhìn thấy cục cức của mình rồi chửi : “đéo biết chó nhà ai ỉa giữa ngõ thế thế này” không?

Đăng nhận xét

My Instagram

Copyright © tự nhiên tao viết. Designed by OddThemes